Nhưng trước kia cô ta vẫn luôn không muốn thừa nhận, cô ta cảm thấy thừa nhận chính là thua, là mình không bằng Thẩm Lệ.
Cửa thang máy mở ra.
Ba người cùng đi vào.
Không ai nói gì nữa.
Cố Mãn Mãn vẫn không vui trừng mắt với Quý Vãn Thư một cái.
Ra khỏi tòa nhà, Thẩm Lệ liếc mắt liền nhìn thấy một chiếc xe quen thuộc.
Vì sao nó lại quen thuộc?
Bởi vì, chiếc xe kia là của Cố Tri Dân.
Cô đã từng nhìn thấy rất nhiều lần, cũng đã từng ngồi trên đó rất nhiều lần cho nên hết sức quen thuộc.
Có lẽ là nhìn thấy Quý Vãn Thư, cho nên Cố Tri Dân đi xuống xe.
Anh ta nhìn từ xa, đầu tiên ánh mắt rơi vào trên người Quý Vãn Thư, sau đó mới đến Thẩm Lệ.
Giống như là hơi kinh ngạc, lúc anh ta trông thấy Thẩm Lệ liền dừng lại một chút.
“Chờ lâu chưa?” Quý Vãn Thư tăng nhanh bước chân đi về phía Cố Tri Dân.
“Vừa mới tới.” Cố Tri Dân cúi đầu nói chuyện với cô ta.
Thẩm Lệ hơi nheo mắt lại, nhìn lướt qua Cố Tri Dân bên kia liền dời ánh mắt đi.
Mặc dù chỉ nhìn lướt qua, nhưng cũng nhìn thấy rõ ràng hết cảnh tượng ở bên kia.
Cố Tri Dân đang dịu dàng cúi đầu nói chuyện với Quý Vãn Thư.
Cảnh tượng đơn giản như vậy nhưng nhìn vào lại thấy hơi chướng mắt.
Cũng chỉ là chướng mắt mà thôi, không nhìn thì cũng không sao.
Thẩm Lệ rũ mắt, nhìn bàn tay mình đang