“Dạ, nhà chị còn không?” Cố Mãn Mãn đi đến bên cạnh cô.
“Dùng của chị trước đi, hình như kem đánh răng dự trữ hết rồi.” Bây giờ Thẩm Lệ cũng không có tâm trạng quan tâm đến việc Cố Mãn Mãn tìm kem đánh răng nữa.
“Ồ, được rồi.” Cố Mãn Mãn đáp lại cô rồi nhanh chóng đi vào nhà tắm.
Thẩm Lệ lại nhìn điện thoại của mình, cô vứt sang một bên.
Cuộc hội thoại với người khi nãy lởn vởn trong đầu cô, có nghe thế nào cũng không giống với anti fan bình thường.
Hơn nữa, người trong điện thoại nói với cô rằng anh ta đã tìm Cố Tri Dân rồi, muốn làm bạn với cô và Cố Tri Dân.
Rốt cuộc anh ta có ý gì kia chứ.
Rốt cuộc có liên quan gì đến việc cô bị mất trí nhớ.
À đúng rồi, lúc ấy không phải cô và Nguyễn Tri Hạ ở cùng với nhau sao?
Cô có thể hỏi Nguyễn Tri Hạ kia mà, chắc chắn Nguyễn Tri Hạ sẽ không lừa cô đâu.
Nghĩ đến đây, Thẩm Lệ bèn muốn gọi cho Nguyễn Tri Hạ.
Nhưng nhìn đồng hồ mới biết bây giờ đã trễ lắm rồi, hơn mười hai giờ.
Trễ như thế, chắc hẳn Nguyễn Tri Hạ đã ngủ mất rồi.
Vốn dĩ sức khỏe của Nguyễn Tri Hạ đã không tốt, bây giờ cô ấy lại còn có thai, cho dù có chuyện quan trọng hơn đi chăng nữa thì Thẩm Lệ cũng sẽ không làm phiền cô ấy.
Mai rồi nói vậy.
Tối nay Thẩm Lệ gần như không ngủ được.
Sáng ngày hôm sau, cô vừa mới tỉnh dậy đã gọi điện cho Nguyễn Tri Hạ.
“Số điện thoại quý