Nguyễn Tri Hạ vốn đang ở nhà dưỡng thai, lúc nhận được cuộc gọi của ông cụ Chánh thì cũng hơi mông lung, còn chưa hiểu ra chuyện gì đã bị người ta dắt mũi quyết định gặp nhau ở quán cà phê bên cạnh sân bay trong vòng nửa tiếng nữa.
Cũng không biết có phải trùng hợp hay không mà hôm nay Nguyễn Tri Hạ lại ở nhà một mình, Lê Quốc Nam hiếm khi ra ngoài lại đi vào đúng lúc này, nếu không thì cũng không tới lượt Nguyễn Tri Hạ nghe điện thoại.
Nguyễn Tri Hạ thu dọn đơn giản rồi nhìn giấy kiểm tra thai bên cạnh, suy nghĩ một lát vẫn quyết định nhét vào túi để đề phòng bất cứ tình huống nào xảy ra.
Bụng của cô còn chưa lộ, còn chưa được ba tháng nên bờ eo mảnh khảnh của Nguyễn Tri Hạ vẫn không có một chút thịt dư.
Cô đã biết mình mang thai đã được mấy ngày nhưng đứa bé trong bụng cực kỳ ngoan và không làm ầm ï người lớn, im lặng giống như tính tình của Tư Mộ Hàn…
Thời gian đúng là thứ vô dụng nhất, hình như cô còn chưa làm gì đã trôi qua nửa tiếng rồi.
Nguyễn Tri Hạ nhìn mình trong gương, đi tới quán cà phê vừa vặn trong vòng nửa tiếng rồi ngồi xuống đối diện ông cụ Chánh.
“Hôm nay ông tới tìm tôi là có chuyện gì quan trọng cần bàn à?” Cà phê không tốt với trẻ con, Nguyễn Tri Hạ ngửi thấy nhiều mùi nên có chút khó chịu, cô không nhịn được mở miệng hỏi.
Ông cụ Chánh mỉm cười nhấc tay khuấy ly cà phê trước mặt rồi lạnh lùng nói: “Đầu tháng sau Mộ Hàn sẽ kết hôn, hẳn là cô Tri Hạ cũng không thích loại người phá hư gia đình nhà người ta.
Bốn năm nay tôi mở một con mắt nhắm một con mắt cũng vì nể bố cô là đối tác mạnh nhất của Sunrise trước đây, từ nhỏ đến lớn cô cũng được coi như là lớn lên ở nhà họ Tư nên có lẽ cô hiểu tính tôi…” Thân thể Nguyễn Tri Hạ cứng lại, nghĩ thầm chuyện nên tới cuối cùng vẫn sẽ tới.
Cô ngẩng đầu nhìn vào đôi mắt sâu thắm của ông cụ Chánh: “Ai ở thành phố này mà không hiểu tính ông cụ Chánh chứ, tôi mạo muội gọi ông một tiếng ông nội cuối cùng, anh Hàn cũng coi như là cùng tôi lớn lên từ nhỏ nên tôi hiểu tính anh ấy hơn ông nhiều, chẳng lẽ ông chưa từng nghĩ ông đối xử với anh ấy như vậy thì sau này anh ấy sẽ làm phản dữ dội hơn sao?” Nhiều năm trước Nguyễn Tri Hạ cũng đã từng nói những lời này với ông cụ Chánh, lúc ấy những lời này cũng hoàn toàn vô dụng chứ đừng nói bây giờ dù là lời không nên nói cũng vẫn phải nói ra, cất ở trong lòng khiến mình khó chịu làm chỉ.
“Tôi không cần một người bề dưới như cô tới dạy, những năm nay Tư Mộ Hàn đã giúp cô trả sạch nợ, lại còn giúp cô nuôi anh trai cô thì cũng coi như là đã hết lòng với cô rồi.
Nếu đã nhận được chỗ tốt thì nên đi xa, nếu không… bây giờ tôi vẫn biết chút chuyện về việc Nguyễn Kiến Định đang ở Mỹ.” Nguyễn Tri Hạ khẽ cười rồi ngẩng đầu