Cô ta liếc nhìn Lâm Tiến Quân, lại vô tình nhìn thấy tờ giấy mà anh ta đang cầm trên tay, trong đó có ghi ba chữ “Nguyễn Tri Hạ” khá nổi bật.
Nụ cười của Trần Mộc Châu dần trở nên cứng đờ, bàn tay trái đang buông thõng của cô ta hơi siết chặt.
Cô ta khẽ hạ ánh mắt xuống, trong mắt hiện lên vẻ ghen tị và oán hận: “Có bận rộn thì chút thời gian về nhà vẫn luôn có.
Sau này chúng tôi cũng không phải sống ở nhà cũ này, sống bên cạnh công ty là được rồi.
Trợ lý Quân vẫn nên mang đồ đạc để lại đi thôi” Khi Lâm Tiến Quân nghe những lời của Trân Mộc Châu, anh ta biết rằng điều này chủ yếu là hoang đường.
Đôi khi anh ta không hiểu được, rõ ràng chỉ cần im lặng ở lại thì sẽ không có chuyện gì xảy ra.
Nhưng cô ta lại cố tình muốn tìm cảm giác kích thích và làm mấy chuyện này chỉ khiến người khác thêm chán ghét thôi.
Anh ta mất tự nhiên kéo ra một nụ cười lịch sự: ‘Cô Mộc Châu, cô vẫn nên tự mình nói với tổng giám đốc đi.
Tôi chỉ là trợ lý, tôi chỉ làm theo mệnh lệnh của tổng giám đốc” Nói xong anh ta lập tức nhấc chân đi lướt qua bên cạnh cô ta.
Trần Mộc Châu quay đầu nhìn bóng lưng của anh ta, nhất thời cô ta muốn trực tiếp xé xác con người kia, anh ta chỉ là trợ lý mà dám làm trái ý cô 1a.
Cô ta nghiến răng nghiến lợi muốn đi gặp ông cụ Chánh nhưng đột nhiên cô ta lại nghĩ đến mảnh giấy trong tay Lâm Tiến Quân, ma xui quỷ khiến thế nào mà cô ta lại bám theo phía sau anh ta.
Cô ta tận mắt nhìn anh ta ném mấy thứ trên tay vào thùng rác ở một góc hẻo lánh.
Sau khi nhìn thấy người đi khuất, một tia lạnh lùng hiểm độc hiện lên trong mắt cô ta.
Bất chấp hình tượng của một cô cả nhà giàu, cô ta cúi xuống nhặt mảnh giấy trong thùng rác.
Trân Mộc Châu sắp kết hôn với Tư Mộ Hàn rồi nên cô ta không muốn mọi chuyện trở nên phức tạp.
Cô ta còn nghĩ Nguyễn Tri Hạ đã lấy tiền của cô ta và ông nội rồi sẽ chủ động rời đi nhưng không ngờ cô lại ở trong bệnh viện nhân dân số một Gia Đình.
Tờ giấy trong tay ghi lại rõ ràng những gì Nguyễn Tri Hạ đã làm trong năm ngày ở bệnh viện, không cần nghĩ nhiều cũng biết Lâm Tiến Quân đã cầm trong tay rồi thì hẳn là Tư Mộ Hàn xem rồi.
Cuối cùng cũng đến ngày mong chờ này, cô ta sẽ không bao giờ để xảy ra bất kỳ sự cố nào, Tư Mộ Hàn phải là của cô ta.
Cô ta nắm chặt tờ giấy trong tay, xung quanh cơ thể cô ta tràn ngập hơi thở căm phẫn: “Nguyễn Tri Hạ, tôi đã cho cô