Vợ Nhỏ Gả Thay Được Sủng Lên Mây

Chương 3162


trước sau

“Có thể sống trở về là tốt rồi, cái khác chỉ là vật ngoài thân thôi, anh đã có thể thành lập được một TQT thì cũng sẽ có khả năng thành lập một cái thứ hai, chỉ là thời gian năm năm thôi mà, dũng khí làm lại từ đầu anh đây vẫn có.” Biết hiện tại Lê Quốc Nam đang vô cùng áy náy và hối hận, Nguyễn Kiến Định mím môi cười, ném đoạn dây thừng vừa cởi từ tay Lê Quốc Nam xuống, xoa nhẹ lên cánh tay đã chẳng còn cảm giác, chậm rãi đứng dậy.

“Tổng giám đốc Tô, ký đi!” Đơn giản như thế đã giành được một công ty, lại còn có thể khiến cho Tư Mộ Hàn ném chuột sợ vỡ bình, quả nhiên, bắt được Nguyễn Kiến Định thì tất cả các vấn đề khác đều có thể giải quyết một cách dễ dàng, Trần Tuấn Tú tủm tỉm cười dựa người vào lưng ghế, hiện giờ tâm trạng ông ta khá tốt.

Liếc nhìn Trần Tuấn Tú một cái, Nguyễn Kiến Định chẳng nói lời nào, lấy cây bút và tờ giấy mà vệ sĩ đưa tới, thản nhiên ký, xong xuôi thì ném qua chỗ bọn họ.

“Nếu đã ký xong rồi thì Tổng giám đốc Trần đây định bao giờ mới thả chúng tôi đi?” Muốn rời khỏi nơi này sợ là không đơn giản như thế, Trân Tuấn Tú hẳn là vẫn còn âm mưu khác, TQT chẳng qua chỉ là món hời mà ông ta tiện lúc này thu về mà thôi.

“Chuyện này thì tôi vẫn cần phải suy nghĩ thật cẩn thận một chút đã, khi nào tâm trạng của tôi mà tốt thì tự nhiên sẽ để Tổng giám đốc Nguyễn đi thôi”

Nhận lấy văn kiện, xác định không có vấn đề gì xong, nụ cười trên mặt Trần Tuấn Tú lại càng sâu, đưa văn kiện cho Trần Hiền đang đứng một bên, nói tiếp: “Nhưng mà, tôi có thể giúp hai vị chuyển một câu về nhà, không biết hai vị đây muốn nói gì nào?”

Hiện tại Hải Phòng sợ là đã bị lật tung lên rồi, muốn giấu được Tư Mộ Hàn mà đem giấu Nguyễn Kiến Định ở chỗ này là chuyện không thể nào, chắc chắn là chẳng bao lâu Tư Mộ Hàn nhất định có thể tìm tới nơi này, điều ấy trong lòng Trần Tuấn Tú hiểu rất rõ.

“Vậy phiền Tổng giám đốc Trần gửi đến em gái tôi một câu” Biết tạm thời không thể đi được, Nguyễn Kiến Định bình tĩnh đi về phía giường, cơ thể hiện tại vẫn còn cứng đờ, vừa động một cái là thấy không thoải mái, cổ tay cổ chân bị trói chặt trong thời gian dài, đau như bị kim châm muối xát, anh nhăn chặt mày, nói tiếp: “Chỉ cần Tổng giám đốc Trần giúp tôi báo bình an là được rồi.”

Nói xong Nguyễn Kiến Định lại cúi đầu, một tia sáng lóe lên trong mắt, đã đến lúc này rồi, vậy thì chắc chắn là Tư Mộ Hàn đã phát hiện ra chuyện anh và Lê Quốc Nam mất tích, chỉ cần Trần Tuấn Tú liên lạc với
nhà họ Nguyễn thì Tư Mộ Hàn sẽ có thể thông qua đường dẫn của Trần Tuấn Tú tìm ra được nơi này.

“Tổng giám đốc Nguyễn rất thẳng thắn, lời của cậu, tôi đây tất nhiên sẽ chuyển giúp cậu, nếu như cậu Nam không có gì muốn nói thì hai người cứ nghỉ ngơi cẩn thận đi!” Món hời đã thu về tay, hiện tại Hải Phòng chắc đã vô cùng loạn rồi, cũng đã tới lúc nên chuyển ít tin tức về thôi.

Trần Tuấn Tú vừa nói xong thì đứng dậy, xoay người rời đi, cũng không bảo phải trói hai người tiếp, cái dáng vẻ vô cùng tự tin vào nơi này của ông ta làm Nguyễn Kiến Định có chút nghi ngờ, sợ là hiện tại hai người bọn họ đã chẳng còn ở Hải Phòng nữa rồi.

“Anh Định, chẳng lẽ chúng ta chỉ có thể bị động như thế sao? Tuy rằng nơi này có nhiều vệ sĩ như thế nhưng nếu hai chúng ta bắt tay với nhau, một người chạy trốn nhất định sẽ không có vấn đề gì…”

“Một người trốn? Một người ở lại sẽ bị đối xử thế nào em có nghĩ tới không? Mọi thứ đều phải suy nghĩ thật kĩ rồi hãy tính tiếp. Còn nữa, anh nghi ngờ giờ chúng ta đã không còn ở Hải Phòng nữa rồi, giờ chú ý quan sát xung quanh, trước tiên phải điều tra rõ xem chúng ta đang ở đâu đã!” Cắt đứt lời Lê Quốc Nam đang nói, Nguyễn Kiến Định cắn răng nhìn người còn đang ngồi dưới đất, hận không thể đánh chết người này, một khi điều mấu chốt được giải quyết thì mọi việc khác đều như xong cả rồi.

Lê Quốc Nam: ‘…

“Bố, chúng ta đã tốn biết bao công sức mới bắt được Nguyễn Kiến Định, chẳng lẽ cũng chỉ vì TQT này thôi sao?” Trần Hiền hơi khó hiểu với hành động của Trần Tuấn Tú, chờ sau khi đi xa một chút thì mới nghi ngờ hỏi.

“TQT cũng chỉ là một món hời vớ thêm thôi, gửi tin tức về trong nước, chuyển lời của Nguyễn Kiến Định về cho Nguyễn Tri Hạ, Tư Mộ Hàn mà biết thì tự nhiên sẽ tới tìm chúng ta thôi.” Sắc mặt Trần Tuấn Tú lạnh lùng, xoay người đứng nhìn Trần Hiền, nói.

“Nếu làm thế thì không phải chúng †a sẽ làm lộ chính mình sao?” Đã tốn biết bao công sức đưa hai người đó ra người ngoài, chẳng lẽ chỉ lấy được một công ty TQT.

Giờ lại muốn dụ Tư Mộ Hàn tới đây, lỡ như Tư Mộ Hàn cứu cả hai người kia về, không phải là mất nhiều hơn được sao? Không thể hiểu nổi, Trần Hiền nâng tay vuốt lên cằm mình, đầu mày đều đã nhăn chặt, cúi đầu suy tư.

Truyện convert hay : Kinh Thiên Kiếm Đế

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện