Một lát sau, cô đưa tay vỗ nhẹ vào lưng Tư Mộ Hàn, giọng nói run run: “Trước hết con thả mẹ ra, mẹ thay quần áo cho con…”
Nói xong lời này, Nguyễn Tri Hạ lập tức rùng mình một cái.
Lời này lại có tác dụng với Tư Mộ Hàn một cách khó hiểu.
Anh ngoan ngoãn buông lỏng Nguyễn Tri Hạ, giang hai cánh tay, dáng vẻ như đang chờ cô thay quần áo cho anh.
Anh hơi hé mắt, trên mặt không còn lạnh lùng, hoàn toàn tin cậy Nguyễn Tri Hạ
Lòng Nguyễn Tri Hạ mềm mại.
Tư Mộ Hàn say thật.
Nếu như anh giả bộ say thì cũng không thể gọi cô là “Mẹ “.
Ở đáy lòng, mẹ là một người rất quan trọng và cũng có vai trò không thể thay thế, anh sẽ không dùng xưng hô này để làm trò đùa.
Khi uống rượu say anh không để cho người khác động vào cũng không phải có tật xấu gì, mà bởi vì anh tin tưởng cô, chỉ tin tưởng cô.
Cho nên anh mới có thể làm như vậy.
Đột nhiên Nguyễn Tri Hạ không biết làm thế nào mới đúng.
Tất nhiên Tư Mộ Hàn là một người đàn ông có lòng dạ sâu không nhìn thấy đáy, nhưng từ mặt khác thì anh cũng là kiểu người thể hiện cảm xúc trực tiếp nhất.
Trước đây cô truy hỏi là, có phải vì cô giống Khương Nhung nên anh mới đối xử tốt với cô không? Ngay cả nói láo anh cũng không nói, trực tiếp thừa nhận.
Ghét chính là ghét, thích chính là thích, anh sẽ không nói lời ngon tiếng ngọt, cũng không lừa gạt người khác.
Nguyễn Tri Hạ thở dài, tìm quần áo ngủ cho Tư Mộ Hàn thay.
Lúc này Tư Mộ Hàn đã ngủ mơ màng, nhưng vẫn phối hợp với Nguyễn Tri Hạ, để cô thay quần áo cho anh.
Đến khi Nguyễn Tri Hạ giúp anh thay quần áo xong, anh hoàn toàn ngủ say, mặt mũi yên tĩnh mà cao quý, vẻ hung ác giữa hai chân mày anh đã tan hết, giống như một người nhà giàu bình thường.
Đột nhiên, anh giơ tay tìm kiếm một chút, cảm nhận