Thu Hằng còn chưa kịp phản ứng, bên kia đã bắt đầu công tác.
Năm mươi mấy vệ sĩ trợn mắt nhìn đám người đeo kính mắt, hào hoa Hàn nhã vừa đo đạc vừa lẩm bẩm không biết đnag nói cái gì.
Toàn bộ động tác của bọn họ rất tư nhiên, không hề hoang mang, giống như chỉ đang khảo sát di tích vậy.
Vốn cho là mình sẽ có toàn quyền chỉ huy, nhưng lúc này chỉ một hai câu nói, tất cả quyền chủ động đã bị người khác lấy mất.
Toàn bộ quá trình, Thu Hằng chỉ có thể đi theo người ta, cho đến một tiếng sau, anh ta nhìn thấy nhóm người kia cầm một tờ bản vẽ đi vào mê cung.
“Thật sự không cần Trần Bắc đi ra ngoài sao? Hẳn là Trần Bắc sẽ có nhiều thông tin hơn bọn họ một chút.”
Cứ tùy tiện lấy một tấm địa đồ vẽ trong thời gian ngắn mà không ai hiểu gì cả và đi theo, thậm chí còn đi vào một nơi nguy hiểm như vậy nữa, đây cũng không phải là một quyết định sáng suốt.
“Kết quả cũng đã có rồi, tôi đại khái có thể biết được Tư Mộ Hàn đang ở chỗ nào.” Người đàn ông kia quay đầu nhìn Thu Hằng, gương mặt bình thản không gợn sóng.
Sau đó anh ta cầm tấm địa đồ kia lên, kiểm tra lại một lần nữa, không quan tâm người phía sau có đi theo hay không mà đã dẫn đầu đi vào trong.
Suốt quãng đường đi, những cái bàn và giá đỡ để trang trí đều đã bị tàn phá khá nhiều, nhìn rất lộn xộn, đủ các loại chất lỏng với màu sắc khác nhau trộn chung với đống vải bẩn thỉu, nhìn qua thôi cũng đủ để người khác buồn nôn.
Người đàn ông kia không hề quan tâm đến những thứ đó, thản nhiên đi vào bên trong.
Thỉnh thoảng anh ta sẽ ấn vào một chỗ tường nào đó, đi cả một đoạn đường rồi sẽ lại quay lại điểm bắt đầu, cảm giác như bọn họ đang đi vòng quanh một chỗ vậy.
Nhưng đi lâu như vậy rồi mà bọn họ chưa gặp phải cạm bẫy nào mà Trần Bắc nhắc đến.
Đám vệ sĩ đi theo sau lưng anh ta đầy vết thương vì lần thám thính đầu tiên, bây giờ đang nhìn anh ta với ánh mắt như nhìn một thiên sứ.
Đi một đoạn đường rất dài, khi bọn họ đang nghi ngờ không biết cái mê cung này lớn đến thế nào, thì trước mặt đột nhiên xuất hiện hai vệ sĩ đang nhắm nghiền mắt, không rõ sống chết nằm liệt ra đất.
Bọn họ mặc đồ màu đen, vũng máu dưới thân đã đông đặc lại.
Thu Hằng muốn xông