Vợ Nhỏ Gả Thay Được Sủng Lên Mây

Chương 3513


trước sau



Lúc bấy giờ chỉ lo kêu người đi tìm, cũng không ngờ rằng đồ đạc lại nhiều như vậy, quản gia có thể trong thời gian ngắn như thế tìm được nhiều đồ vậy, cũng là có chút ngoài dự đoán của cô, khuôn mặt hơi nóng bừng, chỉ vào đồ đạc có chút ngại ngùng nói rằng: “Hai người nhìn xem mang chút đi lên đi, có thể đem bao nhiêu cứ đem, không cần phải mang toàn bộ qua đó.”
Vừa nói liếc qua quản gia vẫn đang không ngừng thu nhỏ sự tồn tại của bản thân, mỉm cười với hai người bảo vệ rồi quay người đi về.

Nghe được không cần mang toàn bộ lên trên, hai người bảo vệ lau qua mồ hôi, lên xe lựa này lựa kia, thu xếp một số tấm thảm hữu dụng hơn, mang một ít bánh nén thì xuất phát rời khỏi rồi, thời gian không sớm rồi, họ còn phải trở về báo bình an.

Có lẽ là một lần chưa quen hai lần quen rồi, vốn tưởng rằng mang đồ lên núi sẽ khó rất nhiều, không ngờ rằng lại thong thả hơn lúc bắt đầu không ít, dọc đường hai người thậm chí còn có rảnh rỗi để trò chuyện, gần năm mươi phút thì về tới đại doanh rồi.


Đem đồ đạc mang qua đây đưa cho hai vị chủ tịch xem qua trước, sau đó kêu người từng phần phát xuống, thì bắt đầu hồi báo tình trạng dưới núi.

“Cô chủ mang lời lên đây, kêu chủ tịch ngài chú ý an toàn, nhất định phải an toàn về nhà, mọi thứ khác đều ổn.”
“Được, đi nghỉ ngơi trước đi, bôn ba cả đêm cũng mệt rồi.” Vẫy tay để hai người rời khỏi, nụ cười ở khóe miệng của Tư Mộ Hàn cuối cùng cũng trở về rồi, không phải là bộ dạng âm u trước đó nữa, trông cũng có chút sống sức hơn.

Nguyễn Kiến Định cười nhẹ một tiếng: “Cậu cảm thấy Trần Tuấn Tú rốt cuộc muốn gì.” Rõ ràng bắt cóc Tri Hạ và Hướng Minh rồi, lại dưới điều kiện biết rằng Tri Hạ càng quan trọng hơn, cố tình thả cô đi, sau khi uy hiếp Hướng Minh rồi, còn dụ họ qua đây, rốt cuộc muốn cái gì.

Anh ấy nghĩ qua rất nhiều kết quả, nhưng không có một cái nào có thể đối lên được, quả nhiên là lòng dạ rất sâu, người bình thường đoán không được.

.


Tiên Hiệp Hay
Đối với vấn đề này, Tư Mộ Hàn cũng không thể lý giải lắm, cau mày lại lắc đầu: “Tạm thời không rõ, nghỉ ngơi sớm đi, ngày mai chắc sẽ có thể biết được rồi.” Nói chung thì là với mục đích không tốt, tuy vẫn chưa biết rõ, nhưng anh tuyệt đối sẽ không bớt cảnh giác đâu.

Ngoài hang động, hai người bàn luận sôi sục ngất trời, không hiểu được tí nào rốt cuộc Trần

Tuấn Tú muốn làm gì.

Phía trong hang động, lúc này Nguyễn Hướng Minh đang bị bịt miệng lại, mắt lớn trừng mắt nhỏ với Trần Tuấn Tú.

“Bố và cậu của mày đã qua đây rồi, mày thấy tao nói không sai chứ, ngày mai đảm bảo dẫn mày đổi một căn nhà to hơn thoải mái hơn.

Thằng nhóc, mày nói đứa bé không có bố sẽ bị ăn hiếp chứ?” Sau khi người ở phía ngoài tìm đến đây, thì Trần Tuấn Tú phát hiện ngay thời điểm đầu tiên rồi, phía sau càng lúc càng nhiều người, tiếng bước chân lộn xộn ồn ào khiến ông ta nằm cũng nằm xuống không được, dứt khoát ngồi tới trước mặt của Nguyễn Hướng Minh.

“Ư ư, ư ư ư, ư ư ư ư ư ư ư ư…” Miệng bị ông ta dùng một miếng khăn lớn bịt lại, phía ngoài khuôn mặt còn dùng băng keo quấn một vòng, chỉ có thể phát ra tiếng ư ư ư.


Ngay cả một cái chữ chuẩn cũng nói không ra được, nhưng thế này cũng không ảnh hưởng sự tức giận và chán ghét của Nguyễn Hướng Minh đối với ông ta.

Một đôi mắt đỏ hoe, cậu bé cũng nghe thấy tiếng bước chân phía ngoài rồi, nhưng càng là như vậy, thì cậu bé càng sốt ruột, người bên ngoài nói không chừng hoàn toàn không biết người trong đây còn đang thức, còn đang trăm mưu ngàn kế tính toán họ!
Dưới tình trạng địch công khai ta âm thầm, cái giá đến cuối cùng cần phải trả mà bố còn muốn vẹn toàn không thương tổn cứu cậu bé ra ngoài, nói không chừng sẽ lớn như thế nào, đây là cậu bé luôn không muốn nhìn thấy!
“Mày cũng cảm thấy sẽ bị ăn hiếp đúng không, nhưng mà là bố mày động tay với vợ của tao trước.

Trước đây không lâu còn xém chút giết chết tao, con trai của tao bây giờ còn đang ở trong tù đấy, con gái cũng không nhận mặt tao rồi, mày nói tao có nên tìm bố mày trả thù không.”
Giống như bị bệnh thần kinh vậy, Trần Tuấn Tú hồi hộp căng thẳng nhìn sang cửa hang động, cơ thể giật rút một cái bỗng lại xông qua bên Nguyễn Hướng Minh, đôi tay nắm thật chặt bờ vai của cậu bé, vẻ mặt dữ tợn, hàm răng trắng xoá, có tiếng hì hục, giống như con quái thú muốn ăn người, há to miệng ra..



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện