Có lẽ ông cụ cũng không muốn nói quá nhiều những lời này trước mặt bề dưới, sau khi ông cụ Tư nói xong, ông để Tư Mộ Hàn đứng đó rồi xoay người bước lên máy bay, thậm chí còn đứng ở cửa vẫy tay về phía anh rồi mới xoay người đi vào bên trong.
Lần từ biệt này không chừng lần sau thật sự chính là sinh ly tử biệt, Tư Mộ Hàn rưng rưng xoay người, thận trọng an ủi mình một chút.
Anh nhìn theo máy bay đến khi cất cánh bay lên trời thì anh mới lưu luyến không nỡ xoay người trở về.
Sau khi trở lại lâu đài thì đã là giữa trưa rồi, Nguyễn Kiến Định cùng với công tước Otto đã trở về căn biệt thự của mình, bây giờ ở đây chỉ còn lại một nhà bọn họ mà thôi.
Cậu nhóc đã rời giường từ sớm, lúc này cậu bé đang ngồi ăn cơm ở bàn bên cạnh.
Tư Mộ Hàn nhìn cậu bé một cái, anh bước qua, ngồi xuống bên cạnh: “Cảm thấy thế nào, buổi sáng đã đi gặp mẹ rồi hả?”
“Bố ơi, đều là lỗi của bố, mẹ đã mệt chết đi rồi, đến bây giờ vẫn chưa rời giường.
Đáng lẽ hôm qua con không nên để cho mẹ đồng ý dễ dàng như vậy được.”
Lúc cậu bé đi gặp Nguyễn Tri Hạ thì cũng đã sắp trưa rồi, vậy mà mẹ lại vẫn nằm trên giường.
Vẻ mặt mệt mỏi, ngay cả ánh mắt cũng không mở ra được mà nằm trên giường ngủ ngon lành.
Đã như vậy rồi, cậu cũng không thể ép buộc mẹ dậy, vậy nên cậu chỉ có thể hầm hừ chạy xuống tìm bố.
Kết quả cậu tìm cả một vòng, cuối cùng quản gia lại nói rằng bố đã ra ngoài rồi, điều này xem như đã chọc tức cậu nhóc kia rồi.
Mẹ đã mệt thành như vậy rồi mà bố không trông coi lại còn chạy loạn ra ngoài.
Thật sự là rất kỳ cục.
“Con còn nhỏ, chưa hiểu được mấy thứ này, đợi con trưởng thành rồi sẽ biết.
Ngoan, ăn từ từ thôi, bố đi lên trên xem mẹ con.” Nghe xong lời nói của cậu nhóc này, Tư Mộ Hàn hoàn toàn không tức giận, ngược lại anh lại cười tủm tỉm xoa đầu cậu bé, rồi sau đó xoay người lên lầu.
Tuy thân thể vẫn mệt nhưng tinh thần đã tốt hơn rất nhiều rồi.
Lúc này Nguyễn Tri Hạ đã ngồi dậy rồi, cô đang tựa người vào