“Em biết anh bận, nhưng đã lâu rồi không nói chuyện đàng hoàng với anh.
Hàn à, anh đừng buồn nữa được không? Em sẽ luôn ở cạnh anh, em vĩnh viễn sẽ không rời khỏi anh.”
Nói đến đây, Nguyễn Tri Hạ không nhịn được nữa mà nghẹn ngào khóc, nước mắt rơi hết trên tóc Tư Mộ Hàn.
Tư Mộ Hàn vốn dĩ đã vô cùng đau lòng ôm lấy cô gái nhỏ, lại thấy cô khóc thì dở khóc dở cười, cười nhẹ lau đi nước mắt.
Tư Mộ Hàn nhẹ nhàng hôn lên mắt cô, dịu dàng nói: “Hạ, đừng khóc, anh đau lòng.”
Bị giọng điệu dịu dàng của anh nói như vậy, Nguyễn Tri Hạ vốn dĩ chỉ nức nở biến thành gào khóc, vùi trong lòng anh, mặt mắt mũi đều đỏ hỏng, khuôn mặt cười tươi cũng đỏ bừng, nhìn rất đáng thương.
“Phong, anh đừng buồn nữa, sau này, sau này em nhất định sẽ luôn ở bên anh, em vĩnh viễn, vĩnh viễn, đều không rời khỏi anh.
Anh đừng có buồn có được không? Em khóc giúp anh, em buồn giúp anh, anh vui một chút.”
Bị lời nói của cô làm cho kinh ngạc, vốn dĩ trong lòng vẫn còn hoang vắng, đã nhanh chóng nở hoa, khuôn mặt dần dần có ý cười.
Tư Mộ Hàn xoa đầu cô nhẹ nhàng dỗ dành: “Anh không buồn, chỉ là có chút mất mát.
Sinh lão bệnh tử, sau này chúng ta đều phải trải nghiệm qua, ông nội cũng không muốn chúng ta khóc đưa ông đi.
Em ngoan một chút, không khóc nữa được không?”
Anh đau lòng cô khóc sưng mắt, vỗ nhẹ lưng cô dỗ dành.
Đột nhiên nhận được tin xấu, cô gái nhỏ vốn đã hoảng loạn, đi máy bay cả đêm hoàn toàn không thể nghỉ ngơi cho tốt, xuống máy bay thì đi thẳng đến bệnh viện, hết chuyện này đến chuyện khác.
Nguyễn Tri Hạ sớm đã không thể chống đối nổi nữa, bây giờ nằm trong lòng Tư Mộ Hàn, toàn thân ấm áp, cô yên tâm chìm vào giấc ngủ.
Sau khi dỗ cô gái nhỏ ngủ xong, Tư Mộ Hàn nhìn cô ngủ một lúc mời chậm rãi đứng dậy, đứng bên cạnh cửa sổ, nhìn phóng viên đang vây quanh phía dưới, anh hừ lạnh một tiếng quay người đi ra ngoài.
Quản gia nhà họ Tư vẫn luôn ở ngoài chủ trì đại cục, dù sao Nguyễn Tri Hạ cũng là một cô nhóc luôn được ở trong hũ mật, mặc dù phía sau có nhà họ Tư giúp đỡ, nhưng có rất nhiều chuyện không biết làm, sau khi gấp gáp một hồi, may mà không gây thêm việc gì.
“Cậu chủ, cuối cùng