Cho dù Tư Mộ Hàn có không thích nhà họ Tư thế nào đi nữa thì anh cũng không thể thoát ly quan hệ được.
Tuy cô sống cùng Tư Mộ Hàn nhưng vẫn phải biểu hiện tốt ở nhà họ Tư để không cho anh thêm phiền toái.
Phải thật cẩn thận vì sợ mắc lỗi, với từng câu nói của ông cụ Tư thì cô phải đáp lời một cách cẩn thật nhất.
Tư Mộ Hàn ôm cô vào lòng, giọng nói trầm thấp vang lên trên đầu cô:“Sau này, nếu không có chuyện gì thì không về nhà cổ nữa.”
“Anh không về thăm ông nội sao? Emi cảm thấy ông ấy rất muốn được anh về thăm.” Nguyễn Tri Hạ tựa vào ngực anh rồi rầu rĩ nói.
Giọng nói của Tư Mộ Hàn đột nhiên có thêm một chút lạnh lùng:“Cho dù không về thăm ông ấy thì ngày ngày ông ấy vẫn ăn uống ngủ nghỉ như thường.”
Nguyễn Tri Hạ thẳng người, cô bỗng phát hiện sắc mặt của anh cũng đã thay đổi.
“Sao thế?” Chẳng phải lúc nãy còn tốt à?
Tư Mộ Hàn không nói mà nghiêng đầu hôn cô.
Nguyễn Tri Hạ đẩy anh ra, phía trước có Thời Dũng đang lái xe.
Nhưng Tư Mộ Hàn chẳng thèm ngó ngàng gì, anh đỡ lấy đầu cô rồi hôn lên.
Thời Dũng vẫn ngồi rất thẳng, hai mắt nhìn thẳng về phía trước.
Ai có thể cảm nhận được tâm trạng lúc này của một thanh niên thất bại trong hôn nhân?
Hôn xong, hai người đều có chút thở gấp.
Tư Mộ Hàn ôm Nguyễn Tri Hạ, anh không nói gì nhưng đã có chút ngây ngất.
Lúc sáng, anh đi trước tìm ông nội để hỏi thăm chi tiết về vụ án của mẹ anh năm đó.
Lúc đó ông nội đã nói thế nào?
“Chuyện này qua lâu rồi.
Con người phải luôn hướng về phía trước.
Nếu mẹ con ở trên trời có linh thiêng thì sẽ hi vọng con sẽ có một cuộc sống thật tốt đẹp và luôn hướng về phía trước.”
Ý của ông cụ chính là bảo anh đừng điều tra chuyện năm đó nữa.
Nhưng