Chờ đến khi ông ta rời khỏi, Nguyễn Kiến Định bắt đầu vừa nhanh chóng thu dọn đồ đạc, sửa lại các tài liệu trên bàn, vừa giúp Tư Mộ Hàn nói: “Lần này sau khi tôi rời đi, ngắn thì nửa tháng dài thì cũng một tháng, tôi nhất định sẽ trở lại.
Hiện tại còn chưa tra ra được chỗ ở của Giang Húc Đông.
Chuyện sau này tôi sẽ bảo Chu Thanh nói với cậu.”
“Cần phải tìm được Giang Húc Đông, lần này tôi nhất định sẽ không bỏ qua cho anh ta.” Vốn muốn tạm thời áng binh bất động, không nghĩ tới mình lại quá xem thường kẻ địch, vậy mà anh ta lại chọn phương thức như vậy để đối phó với mình.
Nếu đã như vậy, anh ấy cũng không muốn giấu giếm nữa.
Đồ đạc của Nguyễn Kiến Định cũng không tính là nhiều, thu dọn đơn giản một chút liền lên máy bay bay cả đêm.
Tư Mộ Hàn đứng ở trước cửa biệt thự đưa mắt nhìn về hướng hai người rời đi, vốn dĩ một nhà cũng coi như có chút náo nhiệt hiện tại chỉ trong nháy mắt đã trở nên vắng vẻ.
Nhìn bầu trời tối đen như mực bên ngoài, môi Tư Mộ Hàn hơi cong lên, nếu kẻ địch đã không khách khí như vậy, anh cũng không cần phải khiêm nhường nữa.
Mặc dù hiện tại thế lực trong tay anh cũng không được coi là lớn lắm nhưng đối phó với một đám người chỉ biết đâm loạn mà nói, anh vẫn có thể bắt người về, đè anh ta dưới mũi giày mà giày xéo trên đất.
Sau khi suy nghĩ một hồi, anh xoay người quay về phòng, sắc mặt âm trầm đến đáng sợ.
Thừa dịp hiện tại sắc trời còn sớm, đi dỗ yêu tinh nhỏ của anh, chờ đến lúc cô ngủ mới trở về phòng, sắc mặt so với lúc trước cũng dịu lại không ít.
Trong phòng một sáng rực, nhưng không thấy bóng dáng của Nguyễn Tri Hạ đâu, Tư Mộ Hàn dựng tai lên nghe ngóng một hồi lâu.
Trong phòng tắm truyền đến tiếng nước chảy róc rách, môi anh khẽ nhếch, vừa tháo cà vạt ra vừa đi vào bên trong.
Anh cũng không thèm gõ cửa mà lặng yên không một tiếng động bước vào.
Trong phòng, tiếng nhạc du dương nhẹ nhàng vang lên, tầng mây bị gió thổi đi, trăng sáng hoàn toàn lộ ra…
Chờ hai người từ phòng tắm đi ra, đêm đã tương đối khuya, Nguyễn Tri Hạ híp nửa con mắt mặc cho Tư Mộ Hàn mặc quần áo vào cho mình, nhìn những vết đỏ rõ như ban ngày trên người mình, càng xem càng cảm thấy tức giận, hậm hực ngồi dậy đánh anh một cái liền xoay người bò vào chăn.
Bị cô đánh một cái, Tư Mộ Hàn cũng không có tức giận, cười cười lau khô vệt nước đọng trên ngực mình, chậm rãi bò qua, ôm cả chăn lẫn người vào trong lòng, đưa đầu tiến lại gần tai cô nhẹ nhàng thổi một hơi nói: “Tránh cái gì,