Cũng may, sau khi bác sĩ kiểm tra xong, chỉ là có hơi mất quá nhiều máy và tụt đường huyết, còn những cái khác chỉ là vết thương bên ngoài, không hề có gì nguy hiểm, sau khi nghỉ ngơi vài tiếng, có thể tỉnh lại, không có vấn đề gì lớn.
Tư Mộ Hàn đã có thể yên tâm được rồi.
Nếu mà còn chưa kịp hỏi gì mà người đã chết, thì việc anh tốn nhiều công sức như vậy để bắt không phải đều đã hoàn toàn trở thành công cốc rồi sao? Anh không thể nào làm những việc mất công vô ích như thế này được.
Đằng nào thì cũng phải đợi, anh dứt khoát từ dưới tầng hầm đi thẳng lên.
Nơi nhốt người là biệt thự của Nguyễn Kiến Định.
Mà biệt thự của Nguyễn Kiến Định là nằm ngay bên canh nhà mới của Tư Mộ Hàn.
Cả quãng đường chỉ mất vài phút, anh vừa đi vừa ngân nga hát một bài là đã về đến nhà rồi.
Lúc Tư Mộ Hàn vừa bước vào cửa liền nhìn thấy Nguyễn Tri Hạ đang bế Tinh Hòa chơi ở trong sân.
Cũng không biết là bọn họ đang chơi trò gì, mà một đứa bé rõ ràng mới chỉ có mấy tháng tuổi lại cười vô cùng vui vẻ, cả sân đều chỉ nghe thấy tiếng cười của cô bé.
Giọng nói lớn khó mà tưởng tượng nối, hoàn toàn không giống với bạn nhỏ Nguyễn Hướng Minh, yên tĩnh, ngoan ngoãn, cả năm cũng chẳng khóc được mấy lần.
“Tinh Hòa cười cái gì thế? Chuyện ngày hôm, em đã suy nghĩ rõ ràng rồi chứ? Cục cưng Tri Hạ!” Bước chân chậm rãi bước tới, Tư Mộ Hàn khẽ ghé vào tai cô nói, hơi thở nóng rực phả lên chóp tai, Nguyễn Tri Hạ vô thức run lên.
Sắc mặt cô chợt đỏ ửng lên, phải mất một lúc sau mới có thể lấy lại tinh thần.
Nguyễn Tri Hạ quay người, nhét đứa bẻ vào trong lòng anh, quay người rồi lập tức chạy đi.
Dáng vẻ của cô giống như phía sau có con quái vật gì đó đang đuổi theo cô vậy, rất đáng yêu.
Tư Mộ Hàn ngược lại bị động tác bất ngờ này của cô làm cho giận mình, sau đó điều chỉnh lại động tác, ôm lấy Tinh Hòa, đuổi theo cô.
Vừa hay phía trước có người giúp việc đang bước tới, Tư Mộ Hàn giao đứa bé trên tay cho cô ta, bước lớn vào trong đuổi theo Nguyễn Tri Hạ.
Sau khi tìm kiếm một hổi, cuối cùng vẫn là tìm thấy người ở trên giường trong phòng.
Cô gái nhỏ giống như đang tự lừa mình dối người, cả người cuộn trong chăn, trong miệng vừa lẩm nhẩm: “Không nhìn thấy mình, không nhìn thấy mình”, vừa dùng tay che lấy hai mắt, giống như thể như vậy thì cô có thể biết mất tại chỗ