Nguyễn Kiến Định gác chéo chân ngồi trên ghế sa lon, cúi đầu nhìn Giang Húc Đông bằng ánh mắt tràn đầy vẻ khinh thường, giống như là đang nhìn một con kiến hội bé nhỏ vậy.
Lần đầu tiên bị người khác nhìn bằng ánh mắt như vậy, Giang Húc Đông khó chịu đến nỗi muốn nổi điên.
Nhưng mà tay chân ông ta đều bị người khác giữ chặt, bây giờ, đừng nói là đi, ngay cả muốn đứng dậy thôi cũng là một hy vọng xa vời rồi.
“Rốt cuộc thì cậu muốn nói gì? Cứ cho là gia tộc Húc Nhật có tồn tại một người như cậu nói đi, Tư Mộ Hàn thật sự là cháu ngoại của ông ta.
Nhưng một người bị cầm tù suốt ba mươi năm như vậy, sao có thể nói nắm giữ gia tộc là có thể nắm giữ.
Tôi sẽ không tin cậu đâu.”
Bây giờ, anh ta phải tỉnh táo, ép buộc mình tỉnh táo lại.
Sau khi suy nghĩ cẩn thận, rất nhiều chuyện không thể tưởng tượng nổi.
Một người như vậy bị nhốt trong nhà mà anh ta cũng không hề hay biết chứ đừng nói là nhìn thấy.
Cho đến tận bây giờ, anh ta vẫn chưa từng nghe nói đến sự tồn tại của người này.
Hơn nữa, cho dù thật sự có người này, nếu như ông ta có bản lĩnh nằm giữ gia tộc trong thời gian ngắn như vậy thì nhất định trước đó phải có sức ảnh hưởng cực kỳ lớn.
Nhưng một người như vậy đương nhiên phải rất có tiếng vang, không thể nào anh ta lại không phát hiện ra bất kỳ dấu vết nào cả.
“Cho dù anh có tin hay không thì chuyện cũng đã xảy ra rồi, anh đã mất hết tất cả rồi.
Giang Húc Đông, anh nói tôi nên xử lý ông thế nào đây? Đưa ông về nhìn lại ngôi nhà của mình, quyền lực của mình lần lượt rơi vào tay người khác hay là nên tiễn ông đi trước?” Nguyễn Kiến Định không nói nhảm nhí nhiều với anh ta, rút tay ra khỏi túi quần, nụ cười trên mặt vẫn chưa tắt.
“Cậu muốn giết tôi.” Chuyện cũng đến mức này rồi, Giang Húc Đông cũng không căng thẳng nữa.
Cẳng chân khi nãy bị tên vệ sĩ đạp cũng không còn chút sức lực nào, đau đớn đến nỗi muốn ngã quỵ xuống đất nhưng mà chẳng mất chốc lý trí của anh ta đã trỗi dậy.
Ý thức được Nguyễn Kiến Định muốn làm gì, chẳng mấy chốc, anh ta đã điều chỉnh tâm trạng rồi nói tiếp: “Bây giờ tôi đang ở trong tay cậu, muốn chém muốn giết thế nào là do cậu toàn quyền quyết định.
Nhưng mà nếu như chuyện cậu nói là thật, cậu cho rằng, gia tộc Húc Nhật muốn lấy là lấy được sao…
Đang nói chuyện, Giang Húc Đông đột nhiên ngẩng đầu lên, đôi mắt tràn đầy sự điên cuồng và khổ sở.
Từng tia máu đỏ hằn lên trong mắt anh ta, mồ hôi cũng chảy lấm tấm.
Cả người anh ta giống như vừa từ dưới nước chui lên