Trần Mộc Châu nuốt nước miếng, nhìn Dương Thừa Húc, có chút lo lắng kéo tay anh ta đi vào bên trong.
Dương Thừa Húc cúi đầu nhíu mày.
Tuy rằng người phụ nữ này đã quấn khăn lụa chặt lấy cả cơ thể và chỉ có ánh mắt là để lộ ra ngoài.
Những điều này lại làm cho anh ta cảm thấy có chút quen mắt, thậm chí trong lòng anh ta còn toát ra một cảm giác thân thuộc.
Bản thân anh ta cũng bị giật mình, vốn muốn xoay người rời đi.
Nhưng cái cảm giác kỳ quái này khiến cho anh ta phải cắn răng mà bước vào.
Cho đến khi ngồi trên sô pha, trước mặt là một ly trà nóng hổi, anh ta mới cảm thấy hành động vừa rồi của mình có chút khó tin.
Anh ta cứ vậy mà đi vào, cứ đi theo một người phụ nữ mà bước vào nhà của bà ta.
“Hai người muốn ăn không? Ở đây tạm thời chỉ có một mình tôi sống thôi, cho nên hai người cũng không cần thấy ngại đâu, cứ tự nhiên như nhà của mình”
Giọng nói của người phụ nữ này rất dịu dàng.
Bà ta vừa nói chuyện, vừa ngồi xổm ở bên bàn uống nước, bày mấy đĩa bánh ngọt ra.
Trần Mộc Châu có chút phấn khích, lại có chút sợ hãi, len lén nhìn bà ta vài lân.
Cuối cùng suy nghĩ ban nãy cũng biến đi, hai tay đặt lên đùi bóp chặt, vẻ mặt của cô ta lại có chút lo lắng và kiêm chế.
Sau khi uống một ngụm trà mới mở miệng nói: “Sao cô lại sống một mình ở đây vậy? Cô có phải là khách của ông Abel không?” Trước tiên phải nói chuyện mới có thể chậm rãi dẫn tới chuyện mà bản thân muốn nói.
“Tất cả những người đến đây đều là khách của ông Abel.
Cô gái, cô hỏi câu này có chút… Không cần thiết.”
Người phụ nữ mỉm cười, chậm rãi đứng lên và ngồi vào chiếc ghế sô pha.
Mặc dù là bà ta đang nói chuyện với Trân Mộc Châu, nhưng hai mắt vẫn nhìn chằm chăm Dương Thừa Húc.
Trần Mộc Châu mím môi.
Nhất thời cô ta không biết rốt cuộc nên nói cái gì.
Hai tay của cô ta cứ xoa xoa vào nhau, mắt thì nhìn về phía Dương Thừa Húc rồi lại nhìn sang người phụ nữ kia.
Cuối cùng, cô ta cũng chỉ biết cắn môi dưới, sắc mặt tái nhợt, nở một nụ cười mang theo sự xấu hổ rồi lại tiếp tục mở miệng nói: “Cháu chỉ là muốn hỏi, sao cô lại phải che hết mặt đi vậy? Nếu không tiện thì vợ chồng chúng cháu sẽ rời đi luôn.” Trong trường hợp như thế này, nhất định phải lấy lùi làm tiến, không thể cứ nhiệt tình mà gặm hỏi.
Nếu như thân phận của người phụ nữ này thật sự là đúng như những điều mà cô ta đang nghĩ thì sẽ quá tốt rồi.
Còn nếu như không phải, thì cứ coi như cô ta ở lại trò chuyện với bà ta một chút đi.
“Đương nhiên là tôi cũng có lý do của riêng mình.
Mà nếu cô không ngại, tôi cũng có chuyện muốn hỏi.
Nhưng