“Tư Mộ Hàn! Hứa Minh vẫn là một đứa trẻ con, anh làm sao có thể, có thể làm cái trò này trước mặt thằng bé như vậy chứ! Em chính là mẹ nó, em không cần thể diện sao!” Cô gái nhỏ thở mạnh một tiếng, hai tay ôm trước ngực, đầu uốn éo ra vẻ bản thân đang rất không vui.
Người đàn ông nhìn biểu hiện của cô không thể ngăn được suy nghĩ muốn chọc ghẹo, nhưng cô gái nhỏ này bây giờ còn đang nổi nóng, nếu bây giờ anh làm ra chuyện gì đó, không dễ dàng mà dỗ được.
“Được, được, được, tất cả là anh sai, tuyệt đối sẽ không có lần sau, còn lần này hãy tha thứ cho anh được không?” hôn nhẹ lên gương mặt của cô gái nhỏ, Tư Mộ Hàn nhìn cô cười tủm tỉm, trông mắt tất cả chỉ chứa đựng hình ảnh của cô.
Hai người cãi nhau ầm ĩ, buổi tối thời gian trôi qua rất nhanh, nô đùa đến quá nửa đêm, Nguyễn Tri Hạ thở phì phò, mỗ hội ẩm ướt làm tóc dính vào lồng ngực anh, nhắm mắt lại nghỉ ngơi một lúc lâu, lúc ngẩng đầu lên trên mặt đỏ ửng vẫn chưa có hết.
“Ngày mai đi đến công ty với anh được không, dẫn em đi làm quen với đường phố, để cho em trước tiên làm quen với mấy người vợ của các tổng giám đốc.” Biết được cô gái này không thích xuất đầu lộ diện, mặc dù anh cũng rất muốn đem cô giấu đi mãi mãi chỉ có một mình anh biết, nhưng một thời gian dài không ra ngoài, không gặp mọi người, trạng thái như vậy thật sự không ổn, nếu như có thể, anh càng hy vọng cô gái nhỏ này giống như trước đây, chơi đùa ầm ĩ.
“Được thôi, chỉ là nói đến công ty, em có chuyện muốn nói với anh một chút.
Nói tới đây, Nguyễn Tri Hạ đột nhiên có tinh thần trở lại, hai tay khoanh lại trên ngực Tư Mộ Hàn, ánh mắt trong suốt phát sáng nhìn anh, đôi môi hồng hào hơi mở ra, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ ửng, từ trên cổ kéo dài xuống, trong lòng anh có một ngọn lửa nóng nhưng lại phải kiềm chế lại ở trong lòng.
“Chuyện gì mà bảo bối của anh muốn nói lúc này vậy?” Tư Mộ Hàn nhắm mắt lại hai tay ôm lấy người kia vào trong lồng ngực, âm thanh khàn khàn.
“Đừng đùa nữa!” Nguyễn Tri Hạ tức giận kéo hai tay đang vuốt ve bên hỗ mình, đứng dậy nói tiếp: “Lúc