Vừa định nói, lại bị Nguyễn Minh Tú ngăn lại: “Đừng nói lung tung.
Nếu anh ta đã không để chị ở trong lòng thì làm sao mà chị phải ngược đãi bản thân như thế này? Chị đã đợi anh ta hơn mười năm, chị cũng mệt mỏi vì phải chờ đợi chứ.
Chính vì vậy chị không muốn đợi nữa, chị cũng muốn nghỉ ngơi một chút, có được không?”
“Minh Tú, mặc dù em rất muốn chị làm chị dâu của em nhưng lần này anh trai của em thật quá đáng.
Em sẽ không thiên vị anh ta đâu.
Em ủng hộ bất cứ quyết định nào của chị, nhưng chị phải hứa với em trước khi quyết định bỏ rơi anh ta, chị đã suy nghĩ kĩ càng.”
Bóp chặt tay, Nguyễn Tri Hạ thở dài, cô không biết an ủi cô ấy như thế nào, hơn nữa cũng không an ủi được, những năm cô và Tư Mộ Hàn chia tay, bản thân cô cũng đã trải qua nỗi nhớ nhung da diết, đau thấu xương, Vì vậy, hành động này của cô ấy là một điều dễ hiểu.
“Chị muốn về nhà, nhưng Tri Hạ, em nói xem nếu chị về rồi thì Nguyễn Kiến Định có đến tìm chị nữa không?” Bị bỏ rơi một lần nữa, Nguyễn Minh Tú suýt chút nữa lại bị rơi vào cảm giác đau đớn năm đó.
Về chuyện này, cô ấy không có cảm giác an toàn, Nguyễn Kiến Định đột nhiên nghĩ ra một thủ đoạn như vậy, bây giờ cô ấy chỉ biết người đó đã biến mất, nhưng thậm chí cô ấy còn không biết người đó đã đi đâu, thật nực cười.
“anh ta nhất định sẽ quay lại tìm chị, tuy chúng ta ở bên nhau chưa được bao lâu nhưng chị là một cô gái rất tốt, nếu bỏ lỡ chị anh ta sẽ hối hận cả đời, vậy chị có thể cho anh ta một cơ hội có được không?” Nguyễn Tri Hạ vẫn không đành lòng để Nguyễn Minh Tú buồn bã ra đi như thế này, nếu có vấn đề gì thì cả hai phải gặp mặt nói chuyện rõ ràng.
“Chị nghĩ anh ta không hề để tâm đến chị chút nào cả.
Trước đây anh ta từng hứa hẹn với chị, anh ta nói rằng sẽ không bao giờ để chị phải đợi nữa, nhưng lần này lại tiếp tục biến mất…
Vừa nói vừa nghẹn ngào, Nguyễn Minh Tú như một đứa trẻ, nằm trên vai Nguyễn Tri Hạ mà khóc, nhưng đó cũng có thể coi như là trút được nỗi khó chịu và buồn bực trong lòng, Nguyễn Tri Hạ thở phào nhẹ nhõm rồi đem người trong lòng cẩn thận an ủi.
Tư Mộ Hàn lo lắng cho