Lúc Nguyễn Hương Thảo nhìn thấy Nguyễn Tri Hạ, trong mắt cũng tràn đầy lửa giận nhưng sau khi nhìn thấy Tư Mộ Hàn đứng sau lưng Nguyễn Tri Hạ thì hơi thở trên người lập tức biến đổi.
Giọng nói cũng điệu đến mức làm cho cô nổi cả da gà.
“Cậu chủ Tư, chúng ta lại gặp mặt.”
Nguyễn Hương Thảo vừa nói chuyện vừa làm như vô ý kéo áo khoác của mình.
Cô ta yêu thích mặc áo đầm trễ ngực bên trong áo khoác, áo khoác vừa mở ra liền để lộ một mảnh da thịt trắng mịn hình chữ “V”, nhìn lên có phần dụ người.
Đúng lúc một cái thang máy khác cũng đi lên.
Tư Mộ Hàn không hề liếc mắt nhìn Nguyễn Hương Thảo một cái mà trực tiếp lôi kéo Nguyễn Tri Hạ tiến vào thang máy khác.
Sắc mặt Nguyễn Hương Thảo cứng đờ, không cam lòng cũng đi theo vào trong cái thang máy kia.
Cô ta cố ý đứng cạnh Tư Mộ Hàn, chỉnh cổ họng thành giọng nói điệu đà:
“Cậu chủ Tư, em có chứng sợ hãi giam cầm, anh có thể...!Dìu em một chút hay không...”
Mấy chữ “Dìu em một cái” nói rất chậm, êm dịu giống như muốn tắt thở vậy.
“Tôi đỡ cô.”
Nguyễn Tri Hạ đi lên tách Nguyễn Hương Thảo ra, sau đó dùng lực đỡ cánh tay Nguyễn Hương Thảo:
“Trước đây còn không biết có chứng sợ hãi giam cầm đấy!”
Nguyễn Hương Thảo tức giận đến mức khuôn mặt biến hình, cắn răng nghiến lợi dùng thanh âm chỉ có hai người bọn họ có thể nghe thấy nói:
“Cô tránh ra!”
“Cô làm bộ quyến rũ người đàn ông của tôi, còn muốn tôi tránh ra, cô cho tôi là kẻ đần à.”
Nguyễn Tri Hạ không chịu yếu thế nói lại.
“Cô.”
Nguyễn Hương Thảo cười gằn:
“Đừng quên người có hôn ước cùng Tư Mộ Hàn