Nguyễn Minh Tú rúc vào ngực Nguyễn Kiến Định, nước mắt trên mặt còn chưa khô cũng dần dần bình tĩnh lại.
Nguyễn Kiến Định sợ cô ấy bị bệnh, hai tay đặt ở bắp đùi của cô ấy, bế người cô ấy lên giống như ôm một đứa con nít.
Nguyễn Minh Tú giống như một đứa trẻ vậy, hai tay ôm cổ anh ta, hơi ngoẹo đầu tựa vào người anh, cả người uể oải, một chút tinh thần cũng không có.
Động tác của Nguyễn Kiến Định rất nhanh, hất chăn trên giường ra đặt người vào bên trong.
“Minh Tú, có chuyện gì cũng có thể nói cho anh biết, anh vĩnh viễn sẽ không rời khỏi em.” Vừa nói, Nguyễn Kiến Định vừa nắm lấy đôi tay nhỏ bé lạnh như băng của cô ấy cho vào trong chăn, chân mày hơi nhíu lại nói tiếp: “Minh Tú, sau này em đã có anh, nếu có oan ức thì hãy nói với anh.”
Nhìn hình dáng bây giờ của cô ấy, trước đây khi cô ấy ở nhà này chắc hẳn cũng bị oan ức rất lớn, ánh mắt Nguyễn Kiến Định dần dần trầm hẳn.
Có một số việc cô ấy không nói không có nghĩa là anh ta không thể điều tra, có vài người luôn phải vì chuyện này mà trả giá thật lớn…
“Chỉ là, chỉ là em không thể tin được bố mẹ em thật sự sẽ tuyệt tình như vậy, rõ ràng em và Nguyễn Mộc Trà đều là con của bọn họ, nhưng từ nhỏ đến lớn bất luận chuyện gì không tốt bọn họ cũng đẩy hết lên người em.
Nhưng hễ có chuyện gì tốt, đều dành hết cho Nguyễn Mộc Trà.
Rõ ràng những chuyện tốt kia đều do em cực khổ mang tới, cuối cùng làm sao có thể gắn hết lên người Nguyễn Mộc Trà… Anh Định, em, em có chút khó chịu, cứ để em từ từ là được rồi!” Nước mắt cô ấy liên tục chảy xuống.
Nguyễn Minh Tú ủ rũ rúc lại vào trong chăn, cũng không nhìn Nguyễn Kiến Định, một mình rơi nước mắt.
“Minh Tú, không cần suy nghĩ gì nữa, ngủ một giấc thật ngon, ngày mai chúng ta trở về nhà có được hay không, Tri Hạ vẫn còn ở nhà đợi em trở về.”
Nếu chuyện đã phát triển đến nước này, thì cũng là lúc có thể chuẩn bị hôn lễ, anh ta không ngại Minh Tú không cha không mẹ, nếu nói như vậy thì càng dễ xử lý.
Khẽ cười một tiếng, Nguyễn Kiến Định vén chăn lên, nằm vào chăn cùng với cô ấy, người cô ấy ấm áp dễ chịu giống như là một lò lửa nhỏ vậy, Nguyễn Minh Tú thoải mái hé mắt, cũng mất vài giây mới bắt đầu xấu hổ, vùi trong ngực anh ta một lát sau đã ngủ.
Vào lúc