Anh cúi người hôn cô:“Em rõ ràng rất thích.”
Nguyễn Tri Hạ vừa thẹn vừa giận, đang muốn cãi lại, anh lại đúng lúc này tiến vào.
Cô kêu lên một tiếng khó chịu, ngón tay mảnh khảnh bấu vai anh, trên móng tay để lại một vết đỏ mờ ám, khuyến khích Tư Mộ Hàn càng dùng lực hơn.
…
Hôm sau.
Nguyễn Tri Hạ theo thói quen thức dậy vào bảy giờ, theo thói quen muốn rời giường.
Kết quả cô mới khẽ nhúc nhích, đã bị người đàn ông bên cạnh kéo về giường.
Giọng nói trầm thấp của Tư Mộ Hàn khi vừa tỉnh ngủ nghe có vẻ mông lung: “Hôm nay em đâu có đi làm, dậy sớm như vậy làm gì?”
Nguyễn Tri Hạ lúc này mới nhớ ra, hôm nay mình không cần phải đến làm ở Nguyễn thị nữa.
Vừa nghĩ vậy, lại cảm thấy có hơi trống rỗng.
Trong lòng cô nghĩ vậy, liền bất giác nói ra khỏi miệng.
Tư Mộ Hàn bên cạnh đang ngồi dậy chuẩn bị xuống giường, nghe vậy liền nói với vẻ hàm ý sâu xa:“Anh có thể không đi làm, để lấp đầy trống rỗng trong em.”
Nguyễn Tri Hạ:“…”
Cô đưa tay sờ sờ eo nhỏ của mình, tức giận nói:“Anh mau đi làm đi!”
“Tối hôm qua em đâu có như vậy, bây giờ ngủ dậy mặc quần vào liền tỏ vẻ không nhận người quen nữa?” Tư Mộ Hàn nói lời lưu manh, vậy mà sắc mặt vẫn cực kỳ đứng đắn.
Nguyễn Tri Hạ vô cùng chắc chắn, rất có thể cả đời này cô cũng không thể không biết xấu hổ được như Tư Mộ Hàn.
Nghĩ đến chuyện ngày hôm qua, mặt Nguyễn Tri Hạ đỏ tới tận mang tai, chui vào chăn bọc mình lại thật chặt:“Mau cút đi.”
“Không biết lớn nhỏ.” Trong giọng nói của Tư Mộ Hàn có chút vui vẻ, cúi