Cố Tri Dân nghẹn họng, mặt không thay đổi, nói: “… Cậu có tin tôi lập tức từ đây nhảy xuống không?”
Nguyễn Tri Hạ nghe thế hơi sửng sốt, anh ta nhảy lầu?
Tư Mộ Hàn thò tay kéo Hạ Hạ đến ngồi bên cạnh:”Yên tâm, cậu ta không dám nhảy.”
Cố Tri Dân: “…” Anh mà không nhảy thử, thật đúng là không bảo vệ được Tư thị thôi thì tạm thời sẽ không vội vã, nóng nảy ra tay với Thịnh Hải như vậy, cho dù ông ấy muốn ra tay thì sẽ chỉ càng dứt khoát, càng tàn ác hơn thôi.”
“Vậy anh muốn về Tư thị à?” Nguyễn Tri Hạ tò mò hỏi anh.
Tư Mộ Hàn quay đầu, bỗng dưng cong môi cười:”Tất nhiên phải về, ông ấy bảo em khuyên tôi, sao tôi lại không về?”
“Có ý gì?”
Cố Tri Dân miễn cưỡng phiên dịch giúp Tư Mộ Hàn:”Ý của cậu ta là, ngay cả lời của cụ ấy Tư Mộ Hàn cũng không nghe, chỉ nghe lời cô thôi đấy.”
Nguyễn Tri Hạ nghe vậy, quay đầu nhìn về phía Tư Mộ Hàn.
Tuy cô không biết ông Tư khuyên Tư Mộ Hàn trở về nhà họ Tư từ lúc nào nhưng chú ý đến lời nói là cô biết.
Cô nhìn Tư Mộ Hàn một lúc, mới chậm rãi mở miệng nói:
“Kỳ thực anh đã có dự định trở về nhà họ Tư nhưng một mực không đồng ý với ông, là cố ý để ông tới tìm em khuyên anh có đúng hay không.”
Không đợi Tư Mộ Hàn nói chuyện, cô lại tiếp tục nói:
“Cứ như vậy ông sẽ… nhìn em với cặp mắt khác xưa.”
Vài chữ sau, Nguyễn Tri Hạ phải dừng lại một chút mới nói ra được.
Tư Mộ Hàn có phần hứng thú nhìn Nguyễn Tri Hạ:
“Nói tiếp đi, còn gì nữa không.”
“Làm sao anh biết ông nội sẽ đến bảo em khuyên anh.”
Lúc cô và Tư Mộ Hàn về nhà cũ của nhà họ Tư, mặc dù ông cũng không có không thích cô nhưng là không thể nói