“Nhưng mà nếu như anh ta có thể đứng ra làm sáng tỏ một lần thì tốt hơn.”
Tuy Cố Tri Dân cũng cảm thấy lời nói của Tư Mộ Hàn là đúng, nhưng nếu như có thể để Trần Tuấn Tú làm sáng tỏ một cái thì không thể tốt hơn rồi, sự tình sẽ trở nên đơn giản hơn một ít.
“Vô dụng thôi.”
Sắc mặt Tư Mộ Hàn trầm xuống mấy phần:
“Đối tượng xuất hiện trước dư luận không phải anh cả, mà là xoay mũi giáo về phía truyền thông Thịnh Hải, nếu để cho anh cả ở trong thời gian này tự làm sáng tỏ, sẽ lại để cho bọn họ cảm thấy, truyền thông Thịnh Hải chúng ta ép buộc anh cả.
Nguyễn Tri Hạ nghe xong liền nhíu nhíu mày, giống như làm như thế nào cũng không chặn nổi miệng những người đó.
Cố Tri Dân không nhịn được văng tục:
“Con mẹ nó! Vậy còn có thể làm sao.”
“Từ lúc sự kiện phát sinh đến bây giờ đã ba tiếng rồi, internet còn đang trong quá trình chuyển phát, tin tưởng qua mấy tiếng nữa, sẽ có người trên mạng bắt đầu bới ra bí mật của truyền thông Thịnh Hải, bất kể là những tài liệu kia thật hay giả, bọn họ cũng sẽ không để ý, mà tổn thất cuối cùng sẽ là Thịnh Hải.”
Tư Mộ Hàn bình tĩnh phân tích, vẻ mặt ung dung không có một tia hoang mang.
Gần đây áp lực tinh thần của Cố Tri Dân rất lớn, vừa nghe anh ấy nói lời này, cả người liền tê liệt:
“Chuyện như vậy cũng không phải là một lần hai lần rồi, chỉ là lần này liên lụy đến Trần ảnh đếvà Hạ Hạ nên có chút phiền phức …”
“Bộ phận PR nên làm cái gì thì làm, tôi đi về trước.”
Tư Mộ Hàn nói xong liền kéo Nguyễn Tri Hạ đi ra ngoài.
Phía sau truyền đến tiếng kêu của Cố Tri Dân:
“Mẹ nó, cậu chủ Tư cậu không quản chuyện này! Một mình tôi không qua nổi!”
Nguyễn Tri Hạ cảm thấy thanh âm này của Cố Tri Dân quá mức thê lương, Nguyễn Tri Hạ không nhịn được rùng mình một cái, nhỏ giọng hỏi:
“Anh thật sự không quản.”
Tư Mộ Hàn tiếp tục bước:”Về rồi nói.”
Anh nói như vậy,