Ban nãy, Nguyễn Tri Hạ còn hy vọng anh mau chóng rời đi, đến khi anh muốn rời đi thật thì “Bên ngoài trời tối đen cả rồi, anh còn muốn đi đâu nữa? Cũng không thông báo một tiếng! Muốn làm loạn à? Giận quá muốn bỏ nhà ra đi? Hay là anh không yêu cô nữa rồi nên không muốn tiếp tục ở lại?”
Suy nghĩ méo mó khiến Nguyễn Tri Hạ càng lúc càng tức giận, suýt chút nữa cô ném hết bát đũa trong tay ra ngoài, khó khăn lắm cô mới đè nén được lửa giận, cô lon ton chạy qua, đưa hay tay lên chắn ngang trước mặt người đàn ông: “Anh muốn đi đâu? Tối rồi còn muốn ra ngoài làm gì, cũng không nói với em một tiếng.
Tư Mộ Hàn! Có phải anh không yêu em không…
“Anh có chút chuyện cần phải giải quyết, anh đi gặp anh cả một chút, chuyện hôm nay anh còn chưa tính sổ với em đâu, lại còn giả vờ? Em oan ức cái gì? Đợi anh trở về, anh từ từ tính sổ với em, mình còn nhiều thời gian.
Ngoan ngoãn ở nhà đợi anh!”
Thấy cô như vậy, Tư Mộ Hàn không đành lòng để cô ở lại, mắng thì không nỡ mà bỏ cũng không xong, cuối cùng, anh chỉ có thể bất đắc dĩ chạm nhẹ lên trán cô rồi nhẹ nhàng vỗ đầu cô rồi mới đi ra ngoài, anh vừa đi vừa lắc đâu.
Sau khi biết được Tư Mộ Hàn phải đi công chuyện, Nguyễn Tri Hạ cũng không nghĩ vẩn vơ nữa, đợi anh ra khỏi nhà, tròng mắt cô xoay chuyển, không nói cũng biết là cô đang có ý đồ xấu xa, mà đối tượng cô muốn nhắm tới khả năng cao là Tư Mộ Hàn.
Từ nhà anh ở đến chỗ hẹn không quá xa, Tư Mộ Hàn mất khoảng hai phút.
Lúc anh đến nơi, trên bàn ăn chỉ còn lại một mình Nguyễn Minh Tú, Nguyễn Kiến Định đã đi lên thư phòng ở trên tầng từ sóm.
“Cậu đến tìm Nguyễn Kiến Định à, anh ấy vừa mới