Vợ Nhỏ Gả Thay Được Sủng Lên Mây

Chương 3847


trước sau



“Bố dẫn theo em gái đến đây nhờ vả con sao?” Yên tĩnh không bao lâu, đột nhiên vệ sĩ tách ra hai hàng, để lộ một con đường ở giữa, Nguyễn Minh Tú chậm rãi đi tới, trong mắt ẩn chứa sự khinh thường, nhìn hai người ngồi trong góc.

“Sao lâu như vậy mới đến, nhanh nhanh dẫn bố vào nhà, bố đói bụng rồi, cho người chuẩn bị đồ ăn đi, bố ăn xong thì chuẩn bị cho bố sẵn một căn phòng, bố muốn nghỉ ngơi một thời gian rồi kêu Nguyễn Kiến Định đến gặp bố.”
Nguyễn Văn Minh thấy Nguyễn Minh Tú như thay đổi thành một con người hoàn toàn khác, cách nói chuyện cũng không dễ nghe như quản gia mà như đang nói chuyện với chó mèo trong nhà, ông nói một tiếng, cô nhất định phải nghe mà thực hiện chứ.


“Con sẽ không mời hai người đi vào trong nhà.” Nguyễn Minh Tú liếc mắt nhìn bọn họ một cái rồi nói tiếp.

Nguyễn Kiến Định anh ấy không thích người lạ vào nhà, dù gì, con với hai người cũng chẳng hề thân thiết.” Nguyễn Minh Tú vừa nói dứt lời, cô vươn tay cho ánh mặt trời nhảy nhót trên làn da.

“Nguyễn Minh Tú! Nếu cô không muốn sống nữa, tôi thành toàn cho cô, tôi nói cho cô biết, cho dù cô có cưới hỏi đàng hoàng làm vợ của Nguyễn Kiến Định, chỉ cần tôi còn sống trên cõi đời này, cô phải báo hiếu cho tôi, càng đừng nói hiện tại cô chưa phải là vợ của Nguyễn Kiến Định Mau mau cho tôi vào nhà, nếu tôi không đồng ý, cả đời này cô đừng nghĩ đến chuyện gả cho Nguyễn Kiến Định, tôi tuyệt đối không đồng ý hôn sự này!”
Nguyễn Văn Minh bị Nguyễn Minh Tú làm cho tức giận, ông đi nhanh đến trước mặt cô, nếu không phải vệ sĩ ngăn cản, chỉ sợ ông đã nhào tới trước mặt Nguyễn Minh Tú cho cô một cái tát.

“Con đã không còn là trẻ vị thành niên nữa rồi nên con không cần phải có sự giám hộ của bố, hiện tại con đã trưởng thành, càng không cần bố phải can thiệp vào chuyện kết hôn với Nguyễn Kiến Địn sao bố nghĩ con còn sợ bố chứ? Bố cho rằng con còn là con bé tay trói gà không chặt như trước kia sao? Bố nghĩ con còn là con bé để mặc cho bố đánh chửi, không dám làm gì sao?” Có những thứ ám ảnh cô suốt một thời gian dài, nếu không phát tiết ra, nó sẽ trở thành tâm bệnh bén rễ ăn sâu vào trong tâm trí, sau khi Nguyễn Minh Tú xả hết nỗi lòng, cô chỉ cảm thấy cả người

thoải mái vô cùng, cục đá lớn lâu ngày rốt cuộc cũng bị dọn đi rồi.


Cả người khoan thai thoải mái, cảm giác thật nhẹ nhàng, càng làm cho người ta cảm thấy nghiện.

“Cô không muốn nghe tôi nói? Nguyễn Minh Tú, tôi nói cho cô biết, đừng tưởng tôi không có điểm yếu của cô?” Trước khi Nguyễn Văn Minh đến đây, ông đã chuẩn bị sẵn một số thứ, nếu không lỡ như Nguyễn Minh Tú trở mặt, ông không có bằng chứng để đảo ngược tình thế.

Sau khi nói xong, ông cười lạnh, giật bả vai và hai cánh tay, ngụ ý bảo bọn vệ sĩ buông ông ra, nhưng hai vệ sĩ đứng bên cạnh vẫn tiếp tục ghì chặt lấy ông, bọn họ không yên tâm liếc mắt nhìn Nguyễn Minh Tú rồi quay sang nhìn quản gia đứng cách đó không xa.

Mọi chuyện cũng đã nói ra hết, Nguyễn Minh Tú có chút tò mò, sao Nguyễn Văn Minh lại có điểm yếu của cô được, ngoài những tấm ảnh cô bị đánh bầm dập mặt mũi từ nhỏ đến lớn thì cô làm gì còn điểm yếu nào khác.

Cô hất cằm nhìn hai người vệ sĩ trước mặt, ý bảo bọn họ buông Nguyễn Văn Minh ra rồi cô từ từ đi qua trước mặt ông.


“Con có điểm yếu gì cơ chứ? Bố nói con nghe xem, đúng lúc có thể để mọi người nhìn thấy được điểm yếu của con trên tay một người tồi tệ như bố?” Sau khi nói xong, Nguyễn Minh Tú nhìn sang Nguyễn Mộc Trà im lặng ngồi bên cạnh vẫn chưa hề lên tiếng từ đầu đến giờ, cô nhíu mày.

“Có phải lúc nhỏ cô bị tôi đuổi đi một thời gian, bị đưa đến nơi nào chắc cô đã sớm không còn nhớ rồi nhỉ, lúc 6 tuổi, ảnh chụp khi đó tôi còn giữ, cô có muốn nhìn xem hình ảnh của cô lúc đó không?”
Nguyễn Văn Minh đi đến, nói từng câu từng chữ vào tai cô, ánh mắt tươi cười không hề có ý tốt.

“6 tuổi thì làm gì có chuyện gì? Lúc ấy bố gửi con đến một nơi nào đó, con vẫn còn là một đứa con nít thì làm gì có điểm yếu? Muốn uy hiếp con à? Nực cười! Sao bố không tự suy nghĩ lại đó cũng là điểm yếu của bố? Bố vứt bỏ con ngay từ khi con vừa mới 6 tuổi kia kìa!”
Nguyễn Minh Tú nói xong rồi suy nghĩ, 6 tuổi… trong ký ức mơ hồ của cô, chuyện lúc 6 tuổi, một đứa bé 6 tuổi thì có hình ảnh gì mà đe dọa?.



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện