Ngẩng đầu một cái, đã nhìn thấy Tư Mộ Hàn vẫn ngồi trước bàn làm việc viết gì đó, giống như xóa bớt một chút, lông mày cau lại, bộ dạng cực kỳ chăm chú.
Tư Mộ Hàn cầm con chuột không biết làm gì, đứng dậy:”Thời gian không còn sớm, đi ăn cơm đi.”
Nguyễn Tri Hạ buông máy tính đi tới, có chút tò mò nói: “Anh viết một buổi chiều, viết những gì vậy?”
“Em viết gì?” Tư Mộ Hàn liếc máy tính cô một cái.
Nguyễn Tri Hạ: “Kịch bản.”
“Cho anh xem một chút?”
“Không…” Nguyễn Tri Hạ có thể cùng Thẩm Lệ thảo luận kịch bản, thế nhưng đưa cho Tư Mộ Hàn xem, liền không rõ cảm thấy có chút… xấu hổ.
Tư Mộ Hàn hình như cũng không phải là thực sự muốn nhìn: “Vậy đi ăn cơm.”
Không phải chỉ là không muốn cô biết những gì anh đã viết sao? Cần phải quanh co một vòng lớn như vậy, làm phức tạp như vậy.
Nguyễn Tri Hạ đi trước xuống tầng, Tư Mộ Hàn bước chậm phía sau, lấy điện thoại di động ra gọi cho Cố Tri Dân: “Tôi đăng bài trên facebook rồi, cậu xem đi.”
“Haha, cậu vẫn dùng nick facebook lần trước của tôi đi bình luận?” Cố Tri Dân chú ý chỗ đó rất rõ ràng không sai.
Anh ta nói xong, cũng cảm giác được khí lạnh vèo vèo từ đầu dây bên kia truyền tới, vô hình không tiếng động, lại khiến cho anh ta phát lạnh phía sau lưng.
“Được được được, cậu gửi tên cho tôi, tôi quan tâm cậu một chút, sẽ chia sẻ cho cậu.”
“Lúc chia sẻ, để cho bộ phận PR tạm ngừng hoạt động, buổi tối mở lại.” Tư Mộ Hàn nói xong cúp điện thoại, lấy ID facebook của mình gửi cho Cố Tri Dân.
Cố Tri Dân tìm ID Tư Mộ Hàn, lúc thấy bài facebook dài đó của anh ta, cả người sững sờ một hồi, liên tục nói mấy tiếng “FML”, sau đó chia sẻ lại bài facebook anh ta vào facebook mình.
Lúc ăn cơm, Nguyễn Tri Hạ cầm điện thoại di động muốn lướt facebook, để ý tiến độ và tình hình sự việc.
Kết quả, điện thoại di động của cô bị Tư Mộ Hàn tịch thu.
Lạnh lùng bỏ lại hai chữ: “Ăn cơm.”
Nguyễn Tri Hạ không thể làm gì khác ngoài ngoan ngoãn ăn cơm, đi lấy điện thoại lại.
Facebook cô bị thông báo của Thẩm Lệ làm nổ tung, cô không sốt ruột xem, mà lại xem facebook.
Chủ đề facebook nóng nhất trong