“Mộ Hàn, anh nghĩ ông ngoại có sống đến trăm tuổi không? Em không muốn để ông cứ như vậy rời xa mình”
“Tri Hạ, về nhà nghỉ ngơi trước đi.
Ông ngoại ät có tình toán riêng, bây giờ chúng ta không thể can thiệp được.” Nắm lấy bàn tay.
lạnh cứng của cô ấy, Tư Mộ Hàn lại thở dài một hơi, vốn di định làm cho cô thấy yên tâm hơn nhưng giờ thì tốt rồi, tâm trạng cô còn xấu hơn vừa nấy.
Có điều anh vừa dìu Nguyễn Tri Hạ đi về phía trước vừa quay đầu nhìn lại căn phòng, anh cứ cảm thấy chuyện này có chỗ không đúng lắm, nhưng anh nghĩ một hồi mà vẫn không tìm ra được lạ ở chỗ nào, chỉ có thể đi về rồi từ từ nghĩ tiếp.
Nguyễn Kiến Định cũng có suy nghĩ như anh.
An ủi Nguyễn Minh Tú xong, sau khi về phòng mình thì cứ nằm trên giường nghĩ mãi về những chuyện ở bệnh viện nhưng cứ cảm thấy có chút không hợp lý, mà lại không tìm được không hợp lí chỗ nào.
Nhưng một ngày một đêm không ngủ lại còn tổn hải sức khỏe và tinh thần, anh ta nghĩ một lúc rồi lăn ra ngủ.
Đêm nay có người cảm thấy thoải mái dễ chịu, có người cuộc sống không dễ gì trôi qua.
Vừa rạng sáng, khuôn mặt Abel ảm đạm và sợ hãi trước ngôi nhà bị làn khói vùi lấp, tối qua là ông ta đốt rừng vì muốn giết chết đám người Nguyễn Kiến Định kia.
Mới có một ngày trôi qua mà nhà của ông ta đã bị bén lửa rt tích này trừ ông già ra thì không còn ai làm nữa.
Quả nhiên là con của người đàn bà đê tiện kia sinh ra vậy mà lại thương xót đến như vậy, mất mười mấy người cũng muốn đưa ông ta về cho bằng được.
“Ông chủ, những người lúc trước bắt được đều đang ở bên trong, không kịp lôi ra ngoài, nhà bị lửa cháy từ vườn lan ra bốn phương tám hướng nên chẳng lấy ra được đồ đạc gì hết, tất cả đều bị cháy thành tro bụi ở bên trong rồi: Vào những lúc như này, cũng chỉ có quản gia mới có gan mở miệng nói những lời này với Abel, mấy người khác đều chạy ra ngoài hết, có khi còn không dám phát ra tiếng động nào, chỉ sợ Abel thẹn quá thành giận xe bọn họ ra làm trăm mảnh.
“Cho xe qua đây đón tôi đi vào nội thành” Tận