“Người làm trời đang nhìn, cho dù bây giờ ông ngoại không đối phó với anh, sẽ luôn có người xử lý anh.
Anh có thể không tin thần ma, nhưng phải tôn trọng, Abel, nhiều năm như vậy, anh có mấy giấc ngủ bình yên?”
Nguyễn Kiến Định hừ lạnh một tiếng, nghiêng đầu nhìn chằm chảm làn da vàng vọt của anh ta, nhẹ giọng nói.
“Những chuyện này không phải là chuyện anh nên quan tâm.
Điều duy nhất anh có thể nghĩ bây giờ là làm thế nào để tự cứu lấy mạng sống của mình!” Anh ta nghe thấy lời nói của Nguyễn Kiến Định liền tức giận đến mức xoay người rời đi, căn phòng nhanh chóng trở nên yên tĩnh…
Không có vệ sĩ nào còn lại, ngọn đèn sáng choang treo lủng lắng từ trên đầu chiếu xuống, Nguyễn Kiến Định khẽ ậm ừ rồi nhắm mắt lại.
Nhất định phải nghỉ ngơi thật tốt mới có thế tìm cơ hội chạy thoát Hơn nữa, ông ngoại hiện tại đã biết anh ở đâu, việc giải cứu chỉ còn là vấn đề thời gian.
Hiện tại anh không vội.
Abel đã hơi hoảng loạn, bây giờ là thời điểm tốt nhất để ra tay.
Một bên suy tính chuyện tiếp theo trong lòng, Nguyễn Kiến Định dùng lưỡi dao nhỏ giấu trong tay áo nhẹ nhàng cọ xát.
Động tác có chút vặn vẹo, cổ tay vừa nóng vừa đau dưới dây gai dày cọ xát, máu tươi bị dây gai hấp thu đã sớm nhuộm đỏ một mảng, lưỡi dao không sắc bén lắm, chính là khi phát nổ anh đã nhặt nó lên và giấu đi.
Có thể cắt đã mừng lắm rồi, sợi dây này khá dày, chờ đến khi hai tay Nguyễn Kiến Định đã ma sát đến không còn cảm giác, chỉ cảm thấy sợi dây lỏng lẻo, một tiếng “phựt” nhẹ vang lên, sợi dây đã bị cắt đứt.
Anh hoạt động tay chân tại chỗ, không đứng dậy cũng không lập tức tháo dây, ngược lại dùng hai tay cầm sợi dây đã cắt, điều chỉnh tư thế thoải mái hơn một chút, nhằm mắt lại bắt đầu nghỉ ngơi Bên ngoài có không ít người canh giữ, lúc này anh lao ra không khác gì tìm đường chết, phải chờ thời cơ.
Nguyễn Kiến Định bên này gần như chuẩn bị xong, Công tước Otto ở bên kia nằm trên giường đang có xu hướng không thể đứng dậy.
Tuy rằng vết thương đang được chữa trị nhưng khép lại tương đối chậm, lúc trước chảy mủ cũng đã xử lý tốt nhưng chỉ