Chỉ có Trần Tuấn Tú là theo chân Thịnh Hải, từng bước, từng bước đi lên cao.
Ngày hôm qua, Nguyễn Tri Hạ đã nhìn thấy năng lực giao tiếp của Tư Mộ Hàn, cô không chút nào nghi ngờ việc trong vòng nửa năm, Tư Mộ Hàn có thể làm cho cô trở thành một biên kịch hàng đầu trong nghề.
Thế nhưng, đây không phải điều cô muốn.
Lý tưởng là thứ rất trân quý, cần được bảo vệ, cần phải từng bước thực hiện, cô không cần sự thành công quá dễ dàng chỉ để bản thân được hào quang vây quanh.
Thứ cô muốn là giá trị thực sự của việc thực hiện lý tưởng.
Cuộc sống dài như thế, cô còn trẻ như vậy, chỉ cần cố gắng, không gì là không thể làm được, cô tin tưởng vào chính mình.
Nguyễn Tri Hạ không biết Tư Mộ Hàn đã suy nghĩ nhiều như thế, tuy cô không cần, nhưng cô vẫn cảm động.
Tư Mộ Hàn là thương nhân, anh thường nhìn thấy mưa gió trong giới giải trí, anh đưa ra dự định này cho cô cũng là chuyện bình thường.
Nguyễn Tri Hạ hỏi anh: “Anh cảm thấy nếu em không đi đường tắt, em có thể trở thành nhà biên kịch hàng đầu không?”
Tuy cô tin tưởng vào bản thân mình, thế nhưng cô vẫn muốn nhận được sự khẳng định của Tư Mộ Hàn.
Tư Mộ Hàn liếc thoáng qua cô một chút: “Người phụ nữ của Tư Mộ Hàn tôi, cho tới bây giờ luôn là người giỏi nhất.”
Nguyễn Tri Hạ nghe thấy chữ “giỏi” này, cô đã cảm thấy cả người suy sụp.
Tư Mộ Hàn bị cô trừng mắt, khóe môi cong lên, ngược lại nở nụ cười.
Người phụ nữ của anh không có khả năng thất bại, cho dù Nguyễn Tri Hạ không leo lên nổi, không phải còn có anh à?
Chút nguyện vọng này của cô, anh chỉ tùy ý động một đầu ngón tay là có thể giúp cô thực hiện được, làm sao có thể để cho cô thất bại?
Hôm sau.
Nguyễn Tri Hạ phải đến tập đoàn truyền thông Thịnh Hải báo danh,
Thế nhưng buổi sáng lúc xuất phát, bởi vì cô không muốn ngồi lên xe Tư Mộ Hàn, hai người xảy ra chút mâu thuẫn nhỏ.
Giọng điệu của Nguyễn Tri Hạ rất kiên quyết: “Em đi xe bus qua đó là được.”
Tư Mộ Hàn có thân phận tổng giám