Tư Mộ Hàn không thuyết phục được nên suy nghĩ vẫn nên đưa con ra làm bia đỡ đạn.
“Anh cử người đi đón hai đứa đi, ông ngoại khẳng định rất nhớ Hướng Minh và Tinh Hòa, hai đứa ở đây đến khi ông ngoại tỉnh lại thì có thể nhìn thấy, tâm trạng khẳng định sẽ khá hơn, tâm trạng tốt nói không chừng vết thương sẽ lành lại sớm hơn một chút!”
Nguyễn Tri Hạ cau mày suy nghĩ thấy công tước Otto đã được đẩy vào phòng bệnh thì nắm tay Tư Mộ Hàn nhanh chóng bước theo sau.
“Ở trong bệnh viện lâu không tốt cho sức khỏe thể chất và tinh thần của đứa trẻ, Hướng Minh lớn rồi có suy nghĩ của bản thân thì không sao nhưng Tinh Hòa còn nhỏ, nếu như ông ngoại nhớ thì có thể ôm tới để ông nhìn nhưng anh không đề nghị để đứa trẻ ở lâu trong bệnh viện”
Nghĩ đến cảnh Tinh Hòa non nớt gọi anh là bố Tư Mộ Hàn nghĩ đi nghĩ lại vẫn không đồng ý để cô bé tới đây.
Mặc dù anh không có nhiều thời gian để làm bạn với cô bé nhưng.
đại khái cô bé đã tạo thành tình cảm sâu đậm với anh từ lúc còn ở trong bụng Tri Hạ, lúc cô bé nhìn thấy anh vẫn luôn cười khanh khách đưa tay muốn ôm giống như là thiên sứ nhỏ xem như có phiền muộn hay không vui bao nhiêu khi ở trước mặt cô bé sẽ biến mất không thấy đâu nữa!
“Anh nói cũng đúng” Nguyễn Tri Hạ ngồi ở cạnh giường tay công tước Otto khế nói “Vậy đừng đón đến đây, đợi sau khi ông ngoại tỉnh tại thì cử người ôm tới tới, anh nghỉ ngơi một chút đi, em muốn ở bên ông ngoại.
Từ lúc mới bắt đầu mâu thuãn cho đến sự chấp nhận và gần gũi từ tận đáy lòng của tôi, Nguyễn Tri Hạ không biết đã bao lâu ông ngoại đối với cô quá tốt, loại hận không thể đem cả thế giới dâng đến trước mặt của cô để mặc cho cô chọn lựa làm cho cô không có cách nào từ chối.
Sau khi ở chung, tình cảm càng ngày càng sâu sắc, đến bây giờ tình cảm của hai người đã rất thâm hậu, Tư Mộ Hàn