“Thưa ngài, tại sao ngài lại làm thế này? Nói cho tôi biết nếu ngài không hài lòng về việc gì, ngài không thích có thể đổi người giúp việc.
cũng được.
Tại sao lại phải bận tâm…” Người đàn ông vội vàng bước vào từ cửa, vừa hỏi vừa giúp Abel đứng dậy, để ông ta ngồi trên xe lăn.
“Chỉ là nổi giận một chút thôi, cậu trở về làm gì vậy?” Abel ngồi ở trên ghế, nghiêng đầu nhìn anh ta hỏi: “Vương Hành, có phải hay không hiện tại là bởi vì tôi di chuyển không tiện cho nên anh mới coi như: điếc” Một cái tát trực tiếp rơi vào mặt anh ta, Abel rũ xuống mi mắt, khóe miệng rũ xuống, trên tay còn run run.
Vương Hành dùng đầu lưỡi ấn vào vị trí gò má mới bị tát, sau đó vô thức siết chặt hai nắm đấm laij, anh ta đột nhiên buông ra, cúi đầu không nói, mà là hơi ngả về phía sau, trên khuôn mặt anh ta có điều gì đó không ổn.
Anh ta cúi đầu xuống, nên Abel không nhận thấy có gì bất thường.
Một lúc sau, ông ta siết chặt các ngón tay và thả lỏng, sau đó nhìn người đàn ông vạm vỡ đứng trước mặt mình và khit mũi lạnh lùng: “Mọi việc còn lại tôi đã ra lệnh rồi, đừng đến gặp tôi nữa nếu không có việc gì, và hấy nhớ bất kể cửa đóng hay mở, cậu đều phải gõ cửa mới được vào phòng tôi! Được rồi, ra khỏi đây đi!”
Nói xong, ông ta giống như chú hề nhảy nhót lăn xe lăn chuyển tới trên giường.
Vương Hành đứng ở cửa, nhìn dáng vẻ của Abel, trong đầu chỉ có một cảm giác bất an xẹt qua, không dám suy nghĩ sâu xa, đóng cửa nhẹ nhàng, nhanh chóng rời khỏi phòng.
Cùng lúc đó, Nguyễn Kiến Định và Tư Mộ Hàn đã dành rất nhiều thời gian để tìm kiếm nơi ẩn náu của Abel trong nửa tháng qua.
Tuy nhiên, nơi ẩn náu thực sự của Abel đã không được tìm thấy mà còn nhận được rất nhiều tin tức giả mạo, ngoài ra còn một số tin đồn thất thiệt.
Bởi vì hôn lễ sắp bắt đầu, Nguyễn Kiến Định mấy ngày nay không thể buông lỏng phòng bị trong lòng, Abel là người có thù ắt báo, những người từng tiếp xúc với ông ta đều biết rất rõ chuyện này.
Đám cưới của Nguyễn Kiến Định anh ta nhất định là đang theo dõi nhất