Tư Mộ Hàn bước lên, nhìn chằm chằm bóng lưng của Nguyễn Tri Hạ, nói với vệ sỹ: “Cô ấy nói gì thế?”
“Cô chủ hỏi cậu có ở nhà không, đợi cậu trở về thì báo với cô chủ một tiếng.
”
Vệ sỹ thành thật đáp lời.
…………
Nguyễn Tri Hạ trở về phòng bèn đăng nhập vào hòm thư xem có thư mời phỏng vấn nào không.
Có vài công ty nhỏ gửi thư mời đến phỏng vấn.
Sau khi cô lên đại học đã không cần tiền nhà họ Nguyễn, năm nay vừa mới tốt nghiệp nên lương cũng không cao, chỉ đủ nuôi sống bản thân.
Cô gả vào nhà họ Tư nhất định nhà họ Tư đã cho nhà họ Nguyễn không ít lợi ích, nhưng cô một phần cũng không thấy đâu, hơn nữa vì phải kết hôn mà cô bị mất việc.
Nhìn sơ qua thì thấy những công ty gửi thư mời quy mô cũng không lớn lắm, nhưng đối với người mới vừa tốt nghiệp không lâu như cô mà nói thì cũng không tệ, vì vậy cô định đi phỏng vấn.
Tắt máy tính, cô bước ra khỏi phòng đi đến cửa cầu thang, nhìn xuống sảnh thì thấy vẫn không có ai.
Vừa nãy cô không nghe thấy tiếng xe, chắc Tư Mộ Hàn vẫn chưa về.
Cô đành phải trở về phòng đợi vậy.
Đợi đến khi màn đêm buông xuống vẫn không thấy Tư Mộ Hàn về.
Nguyễn Tri Hạ nghĩ một lúc bèn đi vào phòng bếp.
Tư Mộ Hàn chắc sẽ về nhà ăn cơm chứ nhỉ? Cô nấu cơm để cảm ơn anh là được rồi.
Từ lúc cô vào nhà đến bây giờ, đi đi lại lại trong biệt thự cũng chỉ có mấy anh vệ sỹ, số lần cô ăn cơm ở biệt thự rất ít, bình thường Tư Mộ Hàn ăn cơm cũng đều là do mấy người vệ sỹ này làm sao?
Tư Mộ Hàn quả là một người đàn ông kỳ quái, đến người giúp việc cũng không thèm thuê.
Quả nhiên, cô vừa mới bước vào nhà bếp đã có vệ sỹ bước tới: “Cô chủ đói rồi à? Cô muốn ăn gì cứ để chúng tôi làm là được rồi.
”
“Tôi làm cho cậu chủ nhà các anh ăn, không sao đâu, tôi tự làm là được rồi.
”
Nguyễn Tri Hạ vừa nói vừa mở tủ lạnh.
Vệ sỹ nghe thấy thế cũng không ngăn cản nữa: “Vậy cô cần gì cứ gọi chúng tôi một tiếng nhé!”
Nguyễn Tri Hạ cười với anh ta: “Được.
”
Thức ăn trong