Anh phát giác được Nguyễn Tri Hạ đã tỉnh, thế nhưng anh không lên tiếng.
Một lúc sau, ngược lại là Nguyễn Tri Hạ không nhịn được, giả bộ xoay người, tránh thoát khỏi ngực anh.
Cảm giác trong ngực trống trải, hơi thở trên người Tư Mộ Hàn lập tức trở nên lạnh lẽo.
Người phụ nữ này đang giận dỗi với anh.
Anh đưa tay ra ôm lấy cô, không lâu sau, Nguyễn Tri Hạ lại dùng phương pháp cũ.
Cứ như thế lặp lại mấy lần, cuối cùng Tư Mộ Hàn dùng hết sự kiên nhẫn.
Trong đêm tối, giọng nói của anh trầm thấp lạnh lẽo: “Nguyễn Tri Hạ, em đang giận dỗi chuyện gì?”
Nguyễn Tri Hạ dứt khoát không giả bộ ngủ nữa, lạnh nhạt nói: “Không có gì.”
Hai giọng nói đều rất tỉnh táo, tuyệt đối không giống với người chuẩn bị đi ngủ.
Tư Mộ Hàn trầm mặc một lúc, sau đó anh tiếp tục nói: “Khoảng thời gian gần đây tôi bận rộn nhiều việc, em ngoan một chút.”
“Ồ? Anh cảm thấy em chưa đủ ngoan à?” Nguyễn Tri Hạ cười nhạo: “Em cũng rất bận.”
Buổi sáng hai người nháo mâu thuẫn nhỏ, không cãi nhau.
Dưới điều kiện tiên quyết là chuyện rất nhỏ, nếu Tư Mộ Hàn dỗ dành cô hai câu, cô rất nhanh liền quên mất.
Thế nhưng hiện tại giọng điệu của anh, ngược lại giống như đang trách cứ cô.
Có đôi lúc, sau khi mâu thuẫn giữa hai người trở nên sâu sắc, rất khó phân biệt đúng sai.
Khoảng thời gian gần đây hai người đều bận rộn nhiều việc, Tư Mộ Hàn về muộn, cô cơ bản ngủ không ngon, không có khá hơn anh bao nhiêu.
Cô không làm ầm ĩ, chẳng lẽ cô còn chưa đủ ngoan hả?
Anh bắt cô ngoan một chút, chẳng lẽ anh không thể dỗ dành cô một chút ư?
Lửa giận trong lòng Nguyễn Tri Hạ bùng lên, cô vén chăn đi xuống giường: “Em qua phòng khác ngủ, hai người chúng ta cần bình tĩnh một chút.
Sau khi Nguyễn Tri Hạ nói xong, cô bật đèn, đưa tay cầm điện thoại di động, muốn đi sang phòng khác.
Tư Mộ Hàn nói anh mệt mỏi, chẳng lẽ cô không mệt sao.
Nếu đã như thế, hai người tự mình bình tĩnh lại, như thế mới là kết quả tốt nhất.
Thế nhưng Tư Mộ Hàn không chịu cứ thế buông tha cho cô.
Người nào đó chân dài,