Thẩm Lệ cẩn thận quan sát Nguyễn Tri Hạ, phát hiện ngoại trừ mặt cô hơi tái nhợt ra thì mọi thứ vẫn ổn.
Có thể chính là bởi vì sự bình tĩnh quá mức của Nguyễn Tri Hạ nên ngược lại càng làm cho cô ấy lo lắng.
Cô ấy cùng Cố Tri Dân nhìn nhau, Cố Tri Dân bất đắc dĩ lắc đầu với cô ấy.
Trong lúc nhất thời, cả ba người cứ ngồi như vậy không phòng khách, không nói gì với nhau.
Tư Mộ Hàn một lúc sau mới thong dong tới nơi.
Cố Tri Dân vừa mở cửa ra, Tư Mộ Hàn liền đi thẳng tới chỗ của Nguyễn Tri Hạ.
Khi anh sắp tới trước mặt của Nguyễn Tri Hạ thì bước chân lại đột nhiên trở nên trù trừ.
Anh tới bên cạnh cô, ngồi xổm xuống cầm tay cô: “Nguyễn Tri Hạ.”
Nguyễn Tri Hạ ngẩng đầu, mặt trắng như tờ giấy, nhưng lại không có vẻ gì là đã khóc: “Anh tới rồi.”
“Ừ.” Tư Mộ Hàn gật đầu, bộ dạng muốn nói lại thôi.
Cuối cùng cũng chỉ nói ra ba chữ: “Hãy tin tôi.”
Nguyễn Tri Hạ không lên tiếng.
Tại sao cô lại không tin anh?
Cho tới nay, người mà cô tin tưởng nhất chính là Tư Mộ Hàn.
Cho dù cô bị lôi lên hashtag nhưng cho tới bây giờ cô chưa từng sợ hãi, cô biết Tư Mộ Hàn sẽ giải quyết.
Nguyễn Tri Hạ lạnh lùng nhìn chằm chằm Tư Mộ Hàn, trong đôi mắt mèo xinh đẹp không vươn một nét cười, trống rỗng và chết lặng.
Một hồi lâu, cô mới yếu ớt cất tiếng hỏi: “Là anh ta làm?”
Cố Tri Dân cùng Thẩm Lệ ngồi một bên trố mắt nhìn nhau, không hiểu “anh ta” mà Nguyễn Tri Hạ nói là ai.
Nhưng Nguyễn Tri Hạ cùng Tư Mộ Hàn lại hiểu hết sức rõ ràng, “anh ta” là ai.
Tư Mộ Hàn biết người mà Nguyễn Tri Hạ nói là Trần Tuấn Tú.
Có một khoản thời gian Nguyễn Hương Thảo cùng Trần Tuấn Tú đi chung đường, thậm chí còn bởi vì Trần Tuấn Tú mà muốn vào giới showbiz.
Nếu như chuyện hôm nay là do Nguyễn Hương Thảo và Trần Tuấn Tú thông đồng cùng một giuộc với nhau để làm thì cũng dễ hiểu.
Đây là lần đầu