Nguyễn Tri Hạ từ trong phòng đi ra phát hiện phòng khách chỉ còn lại một mình Trần Tuấn Tú.
Trần Tuấn Tú nghe thấy tiếng mở cửa quay đầu lại, anh ta giống như thường ngày gọi một tiếng: “Tri Hạ.”
“Tôi nhận không nổi anh Trần gọi thẳng tên tôi đi.” Giọng điệu và vẻ mặt của Nguyễn Tri Hạ rất lạnh lùng.
Cô không giả bộ tâm tình bình lặng như Trần Tuấn Tú được.
Dù sao cho dù Trần Tuấn Tú không phải là anh bà con của Tư Mộ Hàn, không còn là Trần Tuấn Tú mà cô đã hâm mộ tám năm.
Đó là Ảnh đế Trần Tuấn Tú làm đến nơi đến chốn, là một người lương thiện một đường đi đến ngày hôm nay.
Không có ai quy định Trần Tuấn Tú nhất định phải làm một người tốt.
Nhưng mà bất kể anh ta có có nỗi khổ tâm gì, Nguyễn Tri Hạ cũng không thể hiểu được hành động của anh ta.
Cô không có làm gì sai, mâu thuẫn của Trần Tuấn Tú và Tư Mộ Hàn có lớn hơn nữa anh ta cũng không nên chìa mũi dùi vào cô.
Vẻ mặt Trần Tuấn Tú hơi thay đổi, giống như có phần khổ sở lại giống như có phần bất đắc dĩ.
“Chuyện lần này rất xin lỗi.” Trần Tuấn Tú không cười nữa, biểu hiện trên mặt dần dần trở nên nghiêm túc.
“Tôi không chấp nhận lời xin lỗi của anh.” Xin lỗi của anh ta không có bất kỳ thành ý nào, thậm chí anh ta không cảm thấy mình đã làm sai.
Trần Tuấn Tú hình như cũng không để ý cô có chấp nhận lời xin lỗi hay không, chỉ là gật đầu: “Ừm.”
“Tuy tôi không biết giữa anh và Tư Mộ Hàn xảy ra chuyện gì, nhưng tôi biết trong lòng Tư Mộ Hàn anh là người rất quan trọng, bắt đầu từ lần đầu tiên anh ra tay, anh ấy đã biết rồi, chỉ là anh ấy đang cho anh cơ hội.”
Sau khi bình tĩnh lại, chuyện trước đây nhìn không rõ bây giờ rất dễ dàng có thể nghĩ thông