Tư Mộ Hàn kéo cô vào lòng: “Có hả giận được chút nào không?”
Nguyễn Tri Hạ sững sờ: “Không.”
“Không có thì cắn tiếp đi.” Giọng nói của Tư Mộ Hàn vẫn lạnh lẽo, nhưng tay của anh ta đã chuyển tới bên miệng cô.
Nguyễn Tri Hạ nghiêng đầu: “Cứng lắm.”
Tay của đàn ông đều là xương.
Tư Mộ Hàn: “Không phải em đã cắn qua thứ còn cứng hơn rồi à?”
Nguyễn Tri Hạ: “…”
Tư Mộ Hàn nói xong cũng tự thấy sửng sốt một hồi.
Đây hoàn toàn là vì anh trêu đùa Nguyễn Tri Hạ quen rồi, nên thuận miệng nói ra.
Nguyễn Tri Hạ đỏ mặt, nhìn Thời Dũng ngồi lái xe ở phía trước, tay đấm chân đá vào người Tư Mộ Hàn.
Tư Mộ Hàn kiên nhẫn không đánh lại, mặc cô làm ầm ĩ.
Nguyễn Tri Hạ tức giận Tư Mộ Hàn vì vậy cô ra tay khá nặng, hoàn toàn không mềm lòng chút nào.
Nhưng Tư Mộ Hàn vẫn một mực chịu đựng, khiến cho cô cảm thấy mình giống như đánh vào bịch bông, có một loại cảm giác vô lực nói không ra lời.
Cuối cùng Nguyễn Tri Hạ dừng tay, cô quay đầu sang một bên, không nói chuyện với Tư Mộ Hàn cũng không đánh anh nữa.
Tư Mộ Hàn cụp mắt nhìn cô, vẻ mặt hờ hững, lặng lẽ đánh giá biểu hiện của cô.
Từ hôm qua sau khi sự kiện bị lộ ra cho đến bây giờ, đây vẫn là lần đầu tiên anh nghiêm túc nhìn Nguyễn Tri Hạ như vậy.
Năng lực tâm lý chịu đựng và tốc độ khôi phục của cô nhanh hơn anh nghĩ nhiều, chuyện này khiến cho trong lòng anh có cảm giác thất bại dữ dội.
Nguyễn Tri Hạ quá kiên cường độc lập, điều này có nghĩa là sự dựa dẫm của cô đối với anh sẽ giảm đi rất nhiều.
Có lẽ vừa mới bắt