“Giải quyết xong chuyện này, chúng ta sẽ tổ chức hôn lễ.”
Giọng nói không nhanh không chậm của Tư Mộ Hàn phát ra từ trong bóng tối trong thư phòng, sau khi giọng nói của anh truyền vào tai của Nguyễn Tri Hạ, lại không hề tản đi mà liên tục gõ vào màng nhĩ của cô.
Tổ chức hôn lễ?
Nguyễn Tri Hạ có chút ngốc nghếch khẽ nhếch môi: “Cái gì?”
“Chúng ta vẫn chưa tổ chức hôn lễ, nhân khoảng thời gian này, em có thể suy nghĩ một chút, đến lúc đó muốn đi hưởng tuần trăng mật ở nơi nào, trong nước hay ngoài nước đều có thể.”
Giọng điệu của Tư Mộ Hàn rất cứng rắn, hoàn toàn không cho Nguyễn Tri Hạ có một cơ hội để từ chối.
Nhưng Nguyễn Tri Hạ lại mở miệng nói: “Không cần phiền phức như vậy, đến lúc đó rồi nói sau.”
Bây giờ cô không có hứng thú với chuyện này.
Đương nhiên Tư Mộ Hàn cũng cảm nhận được, mặc dù Nguyễn Tri Hạ không tranh cãi với anh, cũng không đau lòng khổ sở, nhưng đối với những chuyện giữa hai người rõ ràng là không còn mặn mà như lúc trước.
Dứt lời, cô có cảm giác sắc mặt của Tư Mộ Hàn lại tối sầm đi mấy phần.
Mấy ngày gần đây Nguyễn Tri Hạ không phải đi làm, cũng không đi ra khỏi cửa, chỉ tập trung ôm máy tính viết kịch bản.
Sáng sớm hôm sau, Tư Mộ Hàn đã đi ra ngoài rồi.
“Nguyễn Tri Hạ là vợ hợp pháp của Tư Mộ Hàn, là do tôi muốn dựa hơi để nổi tiếng…”
Lúc Nguyễn Hương Thảo nói những lời này, khuôn mặt rất tê dại, vẻ mặt cũng cứng nhắc và máy móc.
Có một phóng viên mạnh dạn hỏi: “Xin hỏi cô