“Tri Hạ, lúc trước giữa chúng ta có một chút hiểu lầm, nhưng anh biết em và Tư Mộ Hàn vẫn chưa kết hôn, chỉ cần em đồng ý rời khỏi anh ta, đi tới tìm anh, anh…”
Những lời phía sau của anh ta vẫn chưa kịp nói ra, đã bị một người từ bên đường nhảy ra, trực tiếp đấm vào mặt.
Trong lúc nhất thời anh ta vẫn chưa kịp phòng bị, cứ như vậy ngã xuống, phát ra một tiếng “bịch”.
Biến cố xảy ra đột ngột khiến cho Nguyễn Tri Hạ và Thẩm Lệ đều bị dọa đến giật mình.
“Thẩm Sơ Hoàng.” Nguyễn Tri Hạ theo phản xạ có điều kiện gọi tên Thẩm Sơ Hoàng, lúc này mới ngẩng đầu nhìn người đã đấm vào mặt anh ta.
Bóng dáng cao lớn thẳng tắp, không phải là Tư Mộ Hàn thì là ai?
Khuôn mặt Tư Mộ Hàn lạnh lùng, đứng ở một nơi cách Nguyễn Tri Hạ hai bước chân, lông mày chỉ có sự lạnh lẽo, trên người tỏa ra một hơi thở lạnh băng, khiến người khác không dám tới gần.
Nguyễn Tri Hạ sửng sốt một lúc, sau đó mới đi tới trước mặt anh: “Tại sao anh lại đến đây?”
Thẩm Lệ không đi tới trước mặt Tư Mộ Hàn, cô còn kinh sợ hơn Nguyễn Tri Hạ, nhất là bộ dạng không người nào dám tới gần của Tư Mộ Hàn, cô lạnh đến mức xoa xoa hai cánh tay, lặng lẽ lùi về phía sau hai bước.
Lúc này, Thẩm Sơ Hoàng mới bị Tư Mộ Hàn đấm đến ngã xuống đất đã bò dậy, nhíu mày nhìn chằm chằm Tư Mộ Hàn: “Tư Mộ Hàn?”
Nơi mà bọn họ đang đứng đúng lúc là một khúc cua trong chợ đêm, ánh đèn rất tối, người đi qua đường cũng ít, vì vậy không ai chú ý đến tình huống ở bên này.
Tư Mộ Hàn lạnh lùng quét mắt nhìn Thẩm Sơ Hoàng: “Câm miệng.”
Thẩm Sơ Hoàng bị ánh mắt lạnh lùng của Tư Mộ Hàn quét đến mức lông dựng đứng, lập tức theo bản năng muốn ngậm miệng lại không nói gì nữa.
Nhưng anh ta lại thay đổi ý nghĩ, nghĩ tới Nguyễn Tri Hạ cũng có mặt tại đây, nếu anh ta cứ như vậy bị Tư Mộ Hàn dọa nạt, chẳng phải sẽ mất hết mặt mũi sao.
Thẩm Sơ Hoàng ngẩng đầu, mạnh miệng nói: “Ý anh là gì? Bây giờ Tri Hạ không có quan hệ gì với anh, anh dựa vào cái gì để quản cô ấy?”