Câu “Không lạnh” của Tư Mộ Hàn không phải chỉ là câu nói suông, trong khi Nguyễn Tri Hạ lạnh đến run người khi đứng trong gió, anh lại không hề có một chút phản ứng gì chứng tỏ anh lạnh.
Trong xe đã bị dơ, Nguyễn Tri Hạ và Tư Mộ Hàn chỉ còn cách bắt xe về.
Còn về phần chiếc xe của Tư Mộ Hàn, anh nhắn vệ sĩ lái về.
Về đến nhà, hai người chia nhau đi tắm, Tư Mộ Hàn tắm trong phòng vệ sinh bên trong phòng sách, còn Nguyễn Tri Hạ dùng phòng tắm trong phòng ngủ.
Lúc Nguyễn Tri Hạ bước ra từ phòng tắm, phát hiện Tư Mộ Hàn đã ngồi yên trên ghế sofa đơn trước cửa sổ với bộ đồ ngủ.
Anh không mở đèn lớn trong phòng, chỉ mở đèn chụp nhỏ bên cạnh, ánh sáng vàng dịu của cái đèn bàn chụp rọi lên người anh, trông anh có phần dịu dàng hơn.
Nhưng không ai hiểu rõ anh hơn Nguyễn Tri Hạ.
Toàn bộ những gì được gọi là dịu dàng của Tư Mộ Hàn thật ra đều là giả tạo.
Nguyễn Tri Hạ đi về hướng anh, định bụng ngồi xuống kế bên anh.
Nhưng bất ngờ cô vừa mới bước đến, đã bị tay Tư Mộ Hàn kéo giật cô vào lòng anh.
Anh đưa ly rượu vang trên tay mà anh đã uống một ngụm đến môi Nguyễn Tri Hạ: “Uống một ngụm.”
Nguyễn Tri Hạ nhíu mày đẩy ra: “Em không muốn uống.” sau khi rửa mặt xong cô không muốn ăn hay uống bất cứ thứ gì.
Tư Mộ Hàn cũng không ép buộc cô, tự mình hớp lấy một ngụm rồi đè môi cô xuống.
Giữ lấy miệng cô và sau đó anh truyền phần rượu trong miệng mình qua miệng cô.
Nguyễn Tri Hạ bị bất ngờ không chút đề phòng đã bị anh nốc cho đầy miệng rượu, xém chút nữa là cô bị sặc.
Tư Mộ Hàn đưa tay vuốt mái tóc dài của cô, cử chỉ