Tư Mộ Hàn đã mang lọ thuốc đi, Nguyễn Tri Hạ chỉ còn biết xuống lầu ăn cơm.
Đợi ăn xong rồi mới đi ra ngoài mua thuốc
Sau khi ăn xong bữa cơm sáng, Nguyễn Tri Hạ định bụng chuẩn bị ra ngoài.
Khi đi đến cửa, cô bị vệ sỹ ngăn lại: “Cô chủ, cô muốn đi đâu?”
Nguyễn Tri Hạ không nghĩ nhiều, cô trả lời: “Tôi đi mua chút đồ, các anh không cần theo tôi, tôi tự đi được rồi.”
Cô nói xong, nhưng vệ sỹ vẫn không có ý định nhường đường.
Nguyễn Tri Hạ chau mày, sắc mặt hơi thay đổi: “Vậy là ý gì?”
Vệ sỹ bình thản đáp: “Cậu chủ có căn dặn, cô chủ muốn ra ngoài thì phải đợi cậu chủ về đưa đi.”
“Tư Mộ Hàn dặn vậy sao?” Nguyễn Tri Hạ nghi ngờ mình có nghe nhầm không.
Vệ sĩ lễ phép gật đầu: “Dạ.”
Tư Mộ Hàn như vậy là đang giam lỏng cô, không cho cô ra ngoài sao?
Nguyễn Tri Hạ lấy điện thoại gọi cho Tư Mộ Hàn: “Tư Mộ Hàn anh bị điên sao? Anh làm vậy là không muốn cho tôi ra ngoài sao?”
Ngược lại với âm thanh vừa lạnh vừa lớn tiếng của Nguyễn Tri Hạ, giọng của Tư Mộ Hàn điềm đạm hơn: “Muốn ra ngoài thì đợi tôi về, tôi đưa em đi.”
“Ai cần anh đưa đi, em tự mình đâu phải không biết đi!”
“Nghe lời tôi.”
“Nghe cái con khỉ!” Trong thời gian gần đây mối quan hệ của hai người có thể nói là không tốt đẹp lắm, Tư Mộ Hàn thì luôn làm mặt lạnh, Nguyễn Tri Hạ thì cứ tâm trạng không tốt, cô nhịn không được thốt ra câu nói tục.
Tư Mộ Hàn bây giờ đã hạn chế tự do của cô, khác chi là giam lỏng cô, coi cô như thú cưng?
“Tôi sẽ về sớm thôi.” Giọng nói của Tư Mộ Hàn nghe rất điềm đạm, không hề có vẻ gì là tức giận.
Nguyễn Tri Hạ tức đến nỗi không nói tiếng nào cúp luôn điện thoại.
Những người vệ sĩ có mặt đương nhiên biết Nguyễn Tri Hạ vừa