Cô ta vừa nói, vừa run ngửa đầu nhìn Tư Mộ Hàn, trong đôi mắt chứa đầy sự sợ hãi, liều mình cầu xin sự tha thứ, nhưng tại vì quá sợ hãi, cô ta một câu cũng nói không rõ.
Tư Mộ Hàn ngoài Nguyễn Tri Hạ ra hiếm thấy biểu hiện kiên nhẫn như vậy, anh không nói, liền nhìn Hạ Hương Thảo run lẩy bẩy vừa nói không thành lời.
Vẻ mặt lạnh lùng, thờ ơ.
Qua hai phút, Tư Mộ Hàn hình như cảm thấy không có gì thú vị, hướng vệ sĩ khoát tay một cái: “Đem dao ra đây.”
Hạ Hương Thảo vừa nghe anh nói, toàn thân liền run đến mức càng sợ hãi, nhưng lại kỳ tích đem lời nói rõ.
“Xin lỗi… sẽ không có lần sau nữa…tôi sẽ không đối đầu với Nguyễn Tri Hạ nữa…anh tha cho tôi, tôi cầu xin anh tha cho tôi…”
Hạ Hương Thảo mất máu quá nhiều, vừa mới có chút choáng đầu, bây giờ đã hoàn toàn tỉnh táo.
“Không cần sợ như vậy.” Tư Mộ Hàn ngồi xuống, trong mắt tối sầm lại, hạ giọng nói: “Cô muốn đụng chết Nguyễn Tri Hạ, nhưng tôi không ác như cô, tôi sẽ không giết cô đâu.”
“Không!!” Hạ Hương Thảo lên tiếng chói tai hăm dọa.
Tư Mộ Hàn đúng là sẽ không giết cô ta, nhưng anh đối với cô ta làm chuyện này so với giết cô càng đau khổ hơn.
“Đã không phải là lần đầu tiên, phải quen rồi mới đúng.” Tư Mộ Hàn chậm rãi đứng lên, liền gọi vệ sĩ đem ra chiếc ghế đặt sau lưng anh.
Tư Mộ Hàn ngồi xuống.
Hạ Hương Thảo tiếp tục mặc vớ và váy như nhau, vệ sĩ cầm dao ra, nhẹ nhàng rạch một cái, liền rạch vớ của cô ta.
Hạ Hương Thảo trừng to cặp mắt, toàn thân co rúm: “Đừng! Đừng đối với tôi như vậy!! A!!!”
Vệ sĩ cầm dao, bắt đầu dọc theo cẳng chân của Hạ Hương Thảo, cạo từng lớp từng lớp thịt.
Hạ Hương Thảo từ nhỏ ngang ngược, ở nhà họ Hạ nhận được sự cưng chiều, khổ một chút cũng chịu không nổi, làm sao có thể chịu được loại hành hạ này.
Lần trước cô ta ở trước mặt truyền thông bịa đặt chuyện kết hôn, cũng là Tư Mộ Hàn