“Không.” Vừa nhắc tới chuyện này, vẻ mặt Tư Mộ Hàn lại có hơi kỳ lạ.
Nguyễn Tri Hạ nghi ngờ đi ra ngoài.
Lúc xuống tầng, cô gặp phải thím Hồ.
“Mợ chủ, tay cậu chủ bị thương có nặng không?” Thím Hồ hỏi với vẻ mặt rất nghiêm túc.
“Tay anh ấy không bị thương.”
Nguyễn Tri Hạ suy nghĩ một lát mới hỏi: “Thím Hồ, sao thím lại cho rằng tay anh ấy bị thương? Lúc trước khi tôi và anh ấy từ nhà cổ về, anh ấy vẫn còn tốt mà?”
“Trước đó, tôi vốn cầm cốc nước ngọt lên cho mợ chủ, kết quả đi trên hành lang không cẩn thận va phải cậu chủ.
Lúc đó cậu chủ rất cảnh giác, che cho tay của mình nên tôi nghĩ chắc là bị thương…”
Thím Hồ nói xong lại lẩm bẩm: “Cho dù không bị thương bên ngoài thì hẳn cũng bị thương bên trong…”
Nguyễn Tri Hạ ngây người hỏi: “Trên hành lang? Khi đó anh ấy mới đi từ trong phòng ngủ ra sao?”
“Đúng vậy.” Thím Hồ nhíu mày, vẻ mặt vẫn lo lắng.
Đầu óc Nguyễn Tri Hạ như chết máy vài giây, sau đó hơi đờ đẫn nhìn chằm chằm vào thím Hồ và nói: “Tôi dường như đã biết là nguyên nhân gì rồi… Nhưng thím yên tâm, tay anh ấy không có việc gì, không bị thương đâu.”
“Thật sự không bị thương à? Vậy thì tốt rồi.” Thím Hồ nghe Nguyễn Tri Hạ cũng nói vậy liền yên tâm xoay người rời đi.
Thím Hồ đi rồi, Nguyễn Tri Hạ liếc nhìn lên trên tầng, khẽ xoa gương mặt hơi nóng lên của mình rồi ngồi xuống sofa.
Sẽ không phải thật sự bởi vì cô hôn tay anh, nên anh mới cảnh giác bảo vệ nó như bảo bối, như bị thương chứ?
Đúng là…
…
Lúc ăn tối, Tư Mộ Hàn cảm giác được Nguyễn Tri Hạ vẫn luôn nhìn anh.
Cuối cùng, khi Nguyễn Tri Hạ lại gắp thức ăn, chọc cho thức ăn trong đĩa rơi ra bàn ăn, Tư Mộ Hàn