Anh ta lấy hai tờ kiểm tra ADN và đi vào phòng tắm, dùng bật lửa đốt chúng ở trước bồn rửa tay.
Anh ta nhìn hai tờ kiểm tra ADN đã làm cho cuộc đời của anh ta ngã vào vực sâu địa ngục dần cháy thành tro tàn, gương mặt không cảm xúc mở khóa vòi nước, mặc cho dòng nước cuốn trôi tro tàn đi.
Đời người thật sự rất vô nghĩa.
Giống như anh ta sống hoàn toàn nghiêm túc hai mươi tám năm, kết quả cũng chỉ là một trò cười mà thôi.
A.
…
Tư Mộ Hàn hút thêm hai hơi thuốc lá rồi bóp tắt.
Anh nhìn theo hướng Trần Tuấn Tú biến mất, lại xoay người đi về.
Anh lơ đãng nhìn thoáng qua, chợt thấy có một bóng người thoáng hiện ở bên cạnh cây tùng.
Tư Mộ Hàn bước nhanh tới, nhìn thấy Tư Gia Thành đang len lén định chạy đi.
“Cậu còn chạy à?” Đôi mắt đen láy của Tư Mộ Hàn hơi nheo lại, lạnh lùng lên tiếng.
Tư Gia Thành vội vàng quay đầu, cười lấy lòng: “Anh họ.”
“Cậu trốn ở đây làm gì?”
“Không, em không làm gì cả.”
“Hả?”
Chỉ với một ánh mắt hoài nghi mà Tư Mộ Hàn đã ép Tư Gia Thành phải nói thật.
“Trước đó em đi ngang qua, nhìn thấy anh và anh em ở đây, sau đó lại…” Cậu ta không nhịn được mà trốn ở chỗ này nghe trộm.
Từ cuộc nói chuyện của Tư Mộ Hàn và Trần Tuấn Tú, Tư Gia Thành nghe ra được hai người này đã hoàn toàn cắt đứt quan hệ.
Tư Gia Thành có chút khổ sở, khẽ nói: “Vì sao anh và anh em lại biến thành như vậy? Không phải trước đây hai người rất tốt sao…”
Tư Mộ Hàn vốn không muốn để ý tới vấn đề này của Tư Gia Thành, nhưng nhìn vẻ mặt cậu ấy khổ sở, ánh mắt anh lóe lên và vẫn nói một câu: “Cái này thì cậu phải hỏi anh cậu chứ!”
Tư Gia Thành nhìn anh với vẻ mặt mờ mịt.
Cậu ấy cũng biết một ít về chuyện trên mạng nhưng không rõ manh mối.
Tư Mộ Hàn cảm thấy nhóc quỷ này thật phiền.
Nhưng anh vẫn kiên nhẫn giải thích với cậu