Chỉ có người phụ nữ trong căn phòng này mới khiến cho anh thật sự có cảm giác yên tâm.
Anh đẩy cửa đi vào trong, Nguyễn Tri Hạ đã lập tức đi tới.
“Sao rồi anh? Ông nội nói gì với anh thế? Có phải anh cũng cảm thấy ông cụ là lạ đúng không?”
Rõ ràng cô vẫn luôn chờ anh về, cho nên sau khi anh vừa vào cửa thì cô đã hỏi không ngừng.
Tư Mộ Hàn chỉ đi vào trong phòng mà không nói một lời nào.
Nguyễn Tri Hạ ngẩng đầu nhìn mặt anh, phát hiện sau khi anh đi tới phòng ông cụ Tư trở về cũng có chút kỳ lạ.
Nguyễn Tri Hạ sốt ruột: “Ông nội rốt cuộc đã nói gì với anh thế? Anh nói đi chứ? Anh như vậy làm em rất sốt ruột đấy!”
Tư Mộ Hàn ngồi xuống bên giường.
Nguyễn Tri Hạ đứng ở trước mặt anh làm anh phải ngước đầu mới có thể nhìn thấy mặt cô.
“Ông nội nói…”
Tư Mộ Hàn nói ra mấy từ này thì đột nhiên dừng lại.
Nguyễn Tri Hạ chờ nghe tiếp vì cho rằng Ông cụ Tư đã nói với Tư Mộ Hàn chuyện gì quan trọng.
Nhìn vẻ mặt Nguyễn Tri Hạ nghiêm túc lắng nghe, Tư Mộ Hàn bổ sung nửa câu sau: “Bảo chúng ta sinh thêm mấy đứa.”
Giọng điệu và vẻ mặt Tư Mộ Hàn đều rất nghiêm túc.
Nguyễn Tri Hạ hơi sửng sốt rồi lập tức hiểu ra là Tư Mộ Hàn đang lừa cô.
Cô thò tay vò loạn tóc trên đầu của Tư Mộ Hàn: “Em đang nói chuyện rất nghiêm túc mà anh lại đùa với em!”
Tư Mộ Hàn nắm lấy tay cô, kéo cô vào trong lòng: “Anh nghiêm túc mà.”
Anh vừa dứt lời thì đôi môi cũng lập tức ép xuống.
Nguyễn Tri Hạ hiểu rõ Tư Mộ Hàn không muốn nói cho cô biết.
Cứ có chuyện gì mà không muốn nói cho cô biết, Tư Mộ Hàn sẽ làm ra một vài chuyện khác để dời sự chú