Tư Ân Nhã nói, quay đầu nhìn về phía Nguyễn Tri Hạ, nhếch môi cười lạnh: “Nguyễn Tri Hạ, cô đối với chuyện lúc trước ở trong biệt thự ông giới thiệu một cô gái cho anh ba ghi hận trong lòng, cho nên mới ra tay với ông, đúng không?”
Nguyễn Tri Hạ sắc mặt hơi biến, không dám tin nhìn về phía Tư Ân Nhã: “Tôi không phải”.
“Không phải?” Ý cười trên khóe môi Tư Ân Nhã càng sâu: “Hai ngày nay, toàn bộ nhà họ Tư chỉ có một mình cô là người ngoài, không phải cô thì là ai? Còn có ai nhẫn tâm ra tay với một ông già? Cô nói cô không làm? Anh ba tin cô sao?”
Nguyễn Tri Hạ nghe vậy, trái tim thắt lại.
Bằng trực giác, cô cảm thấy Tư Mộ Hàn sẽ tin tưởng mình.
Nhưng mà, cũng chỉ là trực giác mà thôi.
Cô không nhịn được quay đầu nhìn về phía Tư Mộ Hàn.
Tư Mộ Hàn chậm rãi rút tay mình ở trong tay cô ra, con ngươi như mực nặng nề nhìn cô chằm chằm: “Thật sự em vì chuyện kia, vẫn luôn ghi hận ông?”
Trong đầu Nguyễn Tri Hạ “ùng” một tiếng
Đây là Tư Mộ Hàn đang nghi ngờ cô?
Anh cũng không thẳng thắn nói ngay là tin tưởng cô, mà là nghi ngờ hỏi cô chuyện này.
Nguyễn Tri Hạ cảm thấy hơi lạnh từ lòng bàn chân chạy lên người, sau đó lan tỏa ra toàn bộ chân tay của cô.
Cô vẫn giống như trước, lắc đầu, không thừa nhận nói: “Em không có”.
Tư Mộ Hàn chỉ nhìn cô một chút liền dời ánh mắt đi, tiếp tục lạnh lùng hỏi cô: “Em không chứng minh được ư? Lúc đó còn có ai ở cạnh em không?”
Nguyễn Tri Hạ lùi về sau nửa bước, ánh mắt xa lạ nhìn Tư Mộ Hàn: “Tư Mộ Hàn, anh có ý gì? Bây giờ anh nghi ngờ là em làm hại ông cho nên bắt đầu tra hỏi em à?”
Giọng nói của Tư Mộ Hàn không nghe ra được cảm xúc gì: “Trả lời câu hỏi của anh”.
Anh còn chưa nói hết câu, Nguyễn Tri Hạ liền lớn tiếng nói: “Em không trả lời!”
“Em không làm hại ông, dựa vào cái gì em phải trả lời câu hỏi của anh!”
Nếu như lúc này, người hỏi cô là Tư Đình Phong, Nguyễn Tri Hạ cũng không