Bệnh viện, Thời Dũng liền đưa cô lên xe.
Thời Dũng vừa khởi động ô tô vừa nói: “Mợ chủ, hộp đồ ăn ở ghế sau, cậu chủ đặc biệt để cho tôi mang cho mợ đó.”
Nguyễn Tri Hạ hơi sững sờ, nhìn thoáng qua vị trí bên cạnh, quả nhiên đã nhìn thấy một cái hộp, phía trên là logo câu lạc bộ Kim Hải, rất hiển nhiên Thời Dũng từ Kim Hải mang đến đây cho cô.
“Tư Mộ Hàn gọi điện thoại cho anh lúc nào?” Sau khi đến bệnh viện, cô liền đứng ở bên cạnh Tư Mộ Hàn, cũng không phát hiện Tư Mộ Hàn gọi điện thoại cho ai.
Thời Dũng suy nghĩ một lúc nói: “Một giờ trước rồi.”
Nguyễn Tri Hạ hơi suy nghĩ, một giờ trước, khoảng chừng là vẫn còn ở nhà cổ nhà họ Tư.
Chẳng lẽ phản ứng vừa rồi của Tư Mộ Hàn thật sự là giả bộ?
Trong giọng nói Nguyễn Tri Hạ khó nén mừng rỡ: “Lúc anh ấy gọi điện thoại cho anh, chính là nói cho anh biết rõ, để anh mang thức ăn đi bệnh viện đón tôi?”
Thời Dũng lên tiếng giải thích: “Cũng không phải, tôi rất rõ khẩu vị của cậu chủ, cậu ấy để tôi mang những thứ này cũng không phải là thứ cậu ấy thích ăn.”
Tư Mộ Hàn dặn dò anh mang một thức ăn tới đây, để cho anh đi đón Nguyễn Tri Hạ, dĩ nhiên là đặc biệt mang cho Nguyễn Tri Hạ.
Khuôn mặt mừng rỡ của Nguyễn Tri Hạ chợt lui xuống, không nói thêm.
Cô mở hộp ra, phát hiện bên trong đều là món cô thích ăn, thế nhưng cô cũng không có thèm ăn.
Nhưng mà, cho dù cô không ăn, Bảo Bảo trong bụng của cô cũng muốn.
Cô vẫn chưa tin Tư Mộ Hàn chỉ vì vài ba câu của Tư Đình Phong và Tư Ân Nhã mà nghi ngờ cô.
Mà mấy ngày nay cô cùng ông cụ Tư ở chung tốt như vậy, cô hoàn toàn không có động cơ hại ông cụ Tư.
Những gì anh nói trong bệnh viện khi nãy nhất định là có nguyên nhân khác!
Nghĩ như vậy, trong lòng Nguyễn Tri Hạ dễ chịu hơn rất