Nguyễn Tri Hạ nghe tiếng nhìn qua, liền nhìn thấy Thẩm Lệ đi từ cửa đến chỗ cô.
Nguyễn Tri Hạ hơi híp mắt, bỗng nhiên nghĩ đến ngày hôm qua người nhà họ Nguyễn đến đây bị vệ sĩ chặn ngoài cửa.
“Bọn họ không cản cậu?” Nguyễn Tri Hạ vừa nói vừa vỗ vị trí bên cạnh mình, ra hiệu cho Thẩm Lệ ngồi.
Thẩm Lệ ngồi xuống bên cạnh cô.
“Không có, bọn họ biết tớ mà, còn chào hỏi tớ, sau đó để tớ vào.”
Nguyễn Tri Hạ nghe vậy, trong đầu nhanh chóng xoay chuyển.
Người nhà họ Nguyễn tới đây, vệ sĩ chết cũng ngăn lại, Thẩm Lệ tới đây, vệ sĩ liền trực tiếp cho cô ấy vào.
Không cần hỏi cũng biết, nhất định là do Tư Mộ Hàn dặn dò.
Thẩm Lệ quay đầu, thấy Nguyễn Tri Hạ một mặt trầm tư liền lên tiếng khuyên cô: “Cậu bây giờ đừng nghĩ nhiều quá, trước tiên cứ yên ổn mà sinh con ra trước đã rồi tính, chuyện bên ngoài đã có boss lớn xử lí giúp cậu.”
“Anh ấy lại không cho tớ ra ngoài.” Nguyễn Tri Hạ uể oải nói.
Thẩm Lệ suy nghĩ một chút, nói: “Chắc là muốn tốt cho cậu thôi, bây giờ chuyện ầm ĩ của ông Tư gây xôn xao dư luận, cậu không ra khỏi cửa có lẽ là chuyện tốt.”
“Nhưng tớ không muốn ngồi không chờ chết, ai muốn hại tớ, tớ không biết, Tư Mộ Hàn đang suy nghĩ gì tớ cũng không biết.
Nguyên nhân của chuyện này vốn dĩ bắt nguồn từ tớ, mà bây giờ ngược lại tớ lại cách xa trung tâm sự kiện nhất.”
Nói xong, Nguyễn Tri Hạ lại bổ sung một câu: “Tớ muốn ra ngoài.”
Nguyễn Tri Hạ vừa nói như vậy, Thẩm Lệ cũng cảm thấy có lí.
Thẩm Lệ hỏi cô: “Thật sự muốn ra ngoài sao?”
“Cậu có cách sao?” Nguyễn Tri Hạ quay đầu nhìn cô ấy.
Thẩm Lệ nháy mắt một cái, rồi chạy ra cửa lớn tiếng gọi: “Tri Hạ, cậu làm sao vậy? Sao cậu lại ngất?”
Cô ấy nói xong, đưa tay đẩy Nguyễn Tri Hạ một cái: “Nhanh “ngất” đi.”
Nguyễn Tri Hạ nhắm mắt lại, liền giả bộ bị ngất.
Tiếng kêu của Thẩm Lệ gọi người làm và vệ sĩ