Nguyễn Tri Hạ xuống lầu trước Tư Mộ Hàn.
Một vệ sĩ đang đứng ở phòng khách.
Anh ta nhìn thấy Nguyễn Tri Hạ liền cung kính gọi: “Mợ chủ.”
“Có việc gì sao?” Nguyễn Tri Hạ đoán rằng anh ta có việc gì đó liền tiến lại gần.
Vệ sĩ đưa cho Nguyễn Tri Hạ một văn kiện chuyển phát nhanh.
Nguyễn Tri Hạ liếc mắt qua văn kiện, lờ mờ đoán được thứ bên trong là gì.
Sau đó, cô mới đưa tay ra nhận lấy, phát hiện đúng như cô dự đoán, là giấy triệu tập của tòa án.
Thương thế của ông cụ Tư đã được kết thành tội hình sự, mà Nguyễn Tri Hạ bây giờ đang mang thai, chỉ có thể áp dụng cách thức bảo lãnh chờ thẩm vấn.
Sau lưng truyền đến tiếng bước chân.
Nguyễn Tri Hạ biết là Tư Mộ Hàn đi xuống rồi.
Cô quay đầu, giơ văn kiện pháp luật trong tay tra, châm biếm nói: “Tư Mộ Hàn, trong này cũng có phần của anh đúng không?”
Tư Mộ Hàn mặt vẫn lạnh lùng như cũ, trầm mặc đi tới chỗ cô.
Nguyễn Tri Hạ nhếch môi, ném giấy triệu tập của tòa án lên bàn: “Cho nên, tiếp theo em chỉ cần ở đây như một con chim cảnh chờ đến ngày hầu tòa, đứng ở bục cho bị cáo, tùy ý nhà họ Tư các anh chửi rủa gièm pha là được, đúng không?” Truyện được cập nhật mỗi ngày, Bạn đang đọc tại truyen1.one
Tư Mộ Hàn đứng trước mặt cô, hơi thở lạnh thấu xương, tràn đầy sự áp bức.
Anh chậm rãi mở miệng nói: “Sẽ không.”
Nguyễn Tri Hạ trong phút chốc liền giật mình.
Tư Mộ Hàn chăm chú nhìn cô, lặp lại một lần nữa: “Sẽ không có chuyện như vậy xảy ra.”
Nguyễn Tri Hạ cười: “Tùy anh nói sao thì nói.”
Dù sao thì cô cũng không còn tin lời Tư Mộ Hàn nữa rồi.
Sự việc đã