Thẩm Lệ rùng mình lạnh sống lưng trước ánh mắt của anh, cô ấy giật mình thu tay về, rồi nói lắp bắp không thành lời: “Tỉnh tỉnh tỉnh rồi?”
Nguyễn Tri Hạ nhìn thấy ánh mắt không mấy thiện cảm của Tư Mộ Hàn, cô đưa tay ra che trước mặt Thẩm Lệ rồi nói với anh: “Làm cái gì thế? Đây là bạn tôi!”
Khi Tư Gia Thành liếc ánh mắt ra nhìn Nguyễn Tri Hạ thì khuôn mặt anh nhìn đã dễ chịu hơn nhiều, sự lạnh lùng trong ánh mắt cũng biến mất, miệng anh khô đặc lại và cố nói: “Nước.
”
Nguyễn Tri Hạ rung rung bàn tay đang bị anh nắm chặt đó và nói không mấy vui vẻ: “Vậy thì anh cũng phải bỏ tay tôi ra đã chứ!”
Tư Mộ Hàn nhìn bàn tay hai người đang nắm chặt lấy nhau, rồi anh quay ra nhìn cô với ánh mắt sâu sắc sau đó mới bỏ tay cô ra.
Nguyễn Tri Hạ đứng lên đang định ra ngoài ngoài liền nghe thấy phía ngoài có người đang nói.
“Để tôi đi xem cậu ấy đã chết chưa.
”
“Cậu chủ thực sự đang bị ốm.
”
Hai giọng nói đó đều rất quen tai nhưng Nguyễn Tri Hạ chỉ nghe ra người nói phía sau là Thời Dũng.
Một giây sau thì cánh cửa bị đẩy ra.
Cố Tri Dân và Thời Dũng một người đi trước một người đi sau đang đứng trước cửa.
Cố Tri Dân không ngờ Nguyễn Tri Hạ cũng ở đó, anh ta đơ người ra, sau đó anh đưa tay lên lấy chiếc kính đang đeo trên mắt xuống với vẻ cô cùng thận trọng, và nói vớ cô vẻ rất lịch sự, nho nhã: “Cô Tư cũng ở đây à?”
Nguyễn Tri Hạ: “……đúng thế.
”
Người đó thay đổi thái độ và sắc mặt đúng là nhanh thật.
“Nghe nói Mộ Hàn bị ốm vì thế tôi đến thăm cậu ấy, cậu ấy….
.
” Cố Tri Dân còn chưa nói hết câu liền bị cắt ngang.
“Cố Tri Dân!”
Nguyễn Tri Hạ quay đầu lại, liền nhìn thấy Thẩm Lệ đang xắn tay áo lên và đi về phía Cố Tri Dân, cô đi tới liền lập tức đấm hai phát thật mạnh vào bụng của Cố Tri Dân.
Cố Tri Dân lùi về phía sau hai bước trước