Mãi đến khi máy bay cất cánh, thần kinh căng thẳng của Nguyễn Tri Hạ mới hoàn toàn thả lỏng.
Cô quay đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ.
Máy bay đi qua tầng mây, cách mặt đất càng lúc càng xa.
Trong lòng cô vẫn có cảm giác không thật.
Tối hôm qua cô còn chuẩn bị tinh thần sẽ theo Tư Mộ Hàn trở về, không ngờ bây giờ đã ngồi ở trên máy bay, bay qua biển tới bờ bên kia.
Một lát sau, Nguyễn Tri Hạ cong môi cười.
Tạm biệt, Tư Mộ Hàn.
Có thể Tư Mộ Hàn nằm mơ cũng chưa từng nghĩ tới cô có thể thật sự trốn khỏi tay anh.
Bây giờ anh chắc chắn tức đến mức muốn lung tung cả thành phố rồi.
Nguyễn Tri Hạ đặt tay ở trên bụng của mình, nụ cười càng thêm dịu dàng.
Về sau, cô và bé con sẽ sống nương tựa vào nhau.
…
Lối vào của sân bay.
Tư Mộ Hàn dẫn theo một đám người bước vào qua lối đi VIP, khi tìm được Thẩm Sơ Hoàng thì anh ta đã bị đánh cho u đầu.
Một tay Tư Mộ Hàn nắm chặt lấy vạt áo của Thẩm Sơ Hoàng, giọng nói khàn khàn lại thâm trầm: “Nguyễn Tri Hạ đâu?”
Thẩm Sơ Hoàng vừa bị đánh một trận, thở hổn hển vài cái mới nhìn thấy rõ người trước mắt là Tư Mộ Hàn.
Anh ta híp mắt cười: “Anh nói Tri Hạ sao? Cô ấy đi rồi.
Để tiện chạy trốn, tôi còn cố ý làm giấy tờ giả cho cô ấy.
Anh sẽ không tìm được cô ấy đâu.” Truyện được cập nhật mỗi ngày, Bạn đang đọc tại truyen1.one
Khi trên mạng truyền ra tin tức Nguyễn Tri Hạ bị chết cháy rồi, anh ta đã bày mưu tính kế chuyện này.
Cho dù anh ta tức giận vì Nguyễn Tri Hạ đã bỏ rơi anh ta để một mình lên máy bay, nhưng khi nhìn thấy Tư Mộ Hàn – một người muốn gió được gió, muốn mưa được mưa cũng bị Nguyễn Tri Hạ chọc giận đến mức sắp phát điên, trong lòng anh ta tự nhiên cảm thấy có chút cân bằng.
Tư Mộ Hàn nhíu mày, ném thẳng Thẩm Sơ Hoàng ra ngoài.
Lúc này anh đang tức giận nên ra tay đặc biệt tàn nhẫn.
Sau khi Thẩm Sơ Hoàng bị ném ra, còn trượt một đoạn xa.
Thẩm Sơ Hoàng đau đến mức co người lại,