Thẩm Lệ hơi giãy giụa nhưng Cố Tri Dân không chỉ không thả ra, trái lại càng nắm chặt hơn.
Anh ta ghé sát bên tai của Thẩm Lệ khẽ nói: “Em muốn bị Mộ Hàn ném ra khỏi đây sao?”
Thẩm Lệ trừng mắt nhìn anh ta và giơ chân đá mạnh vào bắp chân của anh ta.
Cố Tri Dân đau đến nhe răng trợn mắt nhưng vẫn không làm gì được cô ấy.
Ra khỏi văn phòng, hai người rất không khí phách mà dựa vào trên cửa thở phào nhẹ nhõm.
Một lát sau, Cố Tri Dân quay đầu hỏi cô ấy: “Em biết Tri Hạ ở đâu à?”
“Không biết.” Thẩm Lệ hừ một tiếng: “Tôi có biết cũng không nói cho anh.
Đám đàn ông chẳng có kẻ nào tốt cả.”
Mệt cho cô ấy trước đây còn cảm thấy Tư Mộ Hàn rất tốt, kết quả không ngờ cuối cùng cũng là bộ dạng này.
Nguyễn Tri Hạ làm sao có thể đẩy ông cụ Tư được, cô không phải là người ngu.
Thẩm Lệ trút giận lên Cố Tri Dân: “Sao đám đàn ông các anh đều tự mãn như vậy? Nếu không phải sếp lớn ép Tri Hạ của chúng tôi tới không còn đường lui, cô ấy có thể chạy trốn như vậy sao?”
“Cái gì gọi là đàn ông chúng tôi đều tự mãn như thế chứ?” Cố Tri Dân quay đầu lại, khoanh tay nhìn cô: “Mộ Hàn ép Tri Hạ chỗ nào? Chuyện nhà họ Tư đã qua, cũng không thể nói rõ được trong thời gian ngắn.
Cho dù cô ấy không trốn, Mộ Hàn cũng không để cho cô ấy xảy ra chuyện được.”
Thẩm Lệ ngoài cười nhưng trong không cười đáp một tiếng: “À, cho nên mọi chuyện của Tri Hạ đều bị chặn lại ở trên người Tư Mộ Hàn là đáng đời sao? Bởi vì một câu “sẽ không để cho cô ấy xảy ra chuyện” không xác định này sao?”
Cố Tri Dân không thể nói được lời nào.
Thẩm Lệ cười lạnh và xoay người rời đi.
Cố Tri Dân đứng tại chỗ, buồn bực kéo tóc của mình.
Trước đó biết Tư Mộ Hàn gọi Thẩm Lệ qua, anh ta khẩn trương muốn